Chương 41: Thuê nhà

Sáng sớm đã liếc mắt đưa tình ngay trước mặt người khác, hai người ngủ luôn một phòng cho xong có phải không!

“Hôm nay tôi có việc rồi.” Không muốn nhìn hai bọn họ tình chàng ý thiếp, tôi lạnh lùng nói.

“Có việc gì?” Cố Chước hỏi.

“Đi thuê một căn nhà cho các người, từ đêm nay ba người dọn ra khỏi nhà tôi.” Tôi nói.

Nói xong tôi ăn miếng cuối cùng, cũng không chất bá mà đứng dậy đi vào phòng ngủ để thay quần áo.

Thật không thể chịu nổi, vẫn thấy ở một mình thoải mái hơn, có kẻ ưỡn ẹo trước mặt mình thật sự chướng mắt.

Cố Chước đi theo tôi, cũng theo vào hẳn phòng ngủ.

“Quả thật nên thuê nhà khác, nơi này quá nhỏ.” Cố Chước nói.

“Đi ra ngoài!” Tôi nói.

“Cô không vui à?” Cố Chước hỏi lại.

Trong ánh mắt anh ta đầy vẻ chế giễu: “Không phải cô đang ghen chứ? Vì Chu Sa?”

“Nghĩ nhiều rồi.”

“Vậy vì sao cô không vui?” Cố Chước nói, không chỉ không đi ra ngoài mà còn ngồi xuống trước mặt tôi, tỏ vẻ như đang muốn cùng tôi tâm sự.

Đây là có bà hai nên đến an ủi bà cả sao?

Tôi lạnh lùng nhìn anh ta.

Phì phì phì!

Lại suy nghĩ linh tinh gì mà bà hai bà cả.

Kịp thời sửa những suy nghĩ không tốt, tôi hỏi Cố Chước rốt cuộc muốn nói gì? Có chuyện gì thì cứ nói, không có chuyện gì thì tôi phải đi ra ngoài xem nhà.

“Trong thẻ này có một vạn tệ, cô cầm lấy đi thuê nhà đi. Đừng thuê nhà nhỏ quá, ít nhất phải có bốn phòng, mỗi người một phòng.”

“Tôi không muốn ở cùng các người, tôi có chỗ này rồi.” Tôi ngắt lời.

Đang êm đẹp, vì sao tôi lại phải đến ở nhà của Cố Chước thuê chứ? Như vậy không phải anh ta sẽ thật sự thành chủ nhà sao?

“Tôi tới cũng để nói chuyện này với cô.” Cố Chước đưa tay giữ chặt tay tôi, thuận thế kéo tôi về phía anh ta.

Tôi cũng theo đà ngồi xuống giường…

Cùng anh ấy mặt đối mặt…

“Hiện tại cô ở một mình không an toàn. Lần trước khi xử lý La Thanh La, sư thúc tôi đã thấy cô, hẳn cô cũng biết thi nhân đối với phái Dưỡng Thi của chúng tôi có ý nghĩa gì. Hiện tại còn chưa bắt được hắn, không chừng lúc nào đó lại đột ngột xuất hiện trước mặt cô, ra tay với cô. Cho nên cô ở một mình, tôi không thấy yên tâm.”

“Hẳn người anh không yên tâm chính là sư thúc của anh.” Tôi cười lạnh.

Trước đây anh ta luôn nói tôi làm liên lụy anh ta, hiện tại lại nói không yên tâm về tôi?

Trước khi không gặp anh, tôi sống không tốt sao?

Thoải mái bắt quỷ, thoải mái kiếm hồn ngọc.

“Được, vậy cứ ở đây đi. Dù sao tôi sẽ không rời xa cô, nếu cô không đi theo bọn tôi thì chúng ta cứ tiếp tục ở nhà của cô. Tùy cho cô chọn.” Cố Chước nói.

Tôi trừng mắt nhìn Cố Chước, đây không phải là không biết xấu hổ ép người sao?

Chu Sa cũng không thể rời khỏi tầm mắt của anh ta, tôi cũng không thể rời khỏi tầm mắt của anh ta. Anh ta không yên tâm về mọi người, cho nên mọi người đều phải xun xoe vây quanh anh ta có đúng không?

Cầm lấy thẻ ngân hàng, hỏi mật mã, tôi bảo Cố Chước ra ngoài, tôi ở lại phòng ngủ thay quần áo.

Vẫn là nên thuê nhà mới, cùng lắm là thuê nhà ba phòng. Tôi không muốn lại phải ở chung một phòng với bọn họ.

Khi ra khỏi cửa, Cố Chước Chu Sa cùng Bạch tiên cũng đều chờ ở cửa.

Đây là muốn cùng nhau đi ra một lượt.

Cố Chước bảo Chu Sa đi thuê nhà cùng tôi còn anh ta đưa Bạch tiên đi tới chợ đồ cổ tìm người xem xét cục đá của Bạch tiên.

Nghĩ tới cảnh khi Cố Chước quay lại có thể đem theo không ít tiền, lòng tôi ít nhiều cũng thấy dễ chịu hơn.

Chúng tôi phân công xong liền xuất phát.

Dưới sảnh có mấy công ty môi giới nhà đất, có điều chỗ hiện tại tôi ở đều là nhà ở kết hợp với kinh doanh, thường có diện tích nhỏ. Nhà có ba phòng ngủ đã xem như nhà to, chúng tôi tìm ở mấy khu quanh đây đều không tìm được căn thích hợp.

Không phải là do giá cao mà do nhà quá kém, hoặc do vị trí quá nắng. Đi tìm cả buổi sáng tôi đã bắt đầu thấy tuyệt vọng.

“Em gái, chị có ý tưởng này.” Khi ăn cơm trưa, Chu Sa lên tiếng hiến kế.

“Nói đi.”

“Em ưng căn nào chị sẽ vào đó dọa người ta, nhà có quỷ chắc chắn bọn họ sẽ không ở tiếp, đến lúc đó em đến thuê giá thấp, như vậy là xong.”

“Cảm ơn chị, sao chị lại có thể thông minh như thế nhỉ!” Tôi ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn Chu Sa. Đây thật sự là anh hùng quốc dân sao, sao lại có thể nghĩ ra thủ đoạn gian xảo như vậy?

Đạo hạnh của cô ta bị hủy hoại nhưng tôi thì vẫn muốn được làm người.

Chu Sa sống một trăm năm, sớm đã biết nhìn mặt đoán ý, thấy sắc mặt tôi không đồng tình liền lập tức tự mình gạt đi: “Ý này không tốt, chị chết đã lâu, đầu óc đã có vấn đề rồi, không được không được.”

“Phương hướng thì rất tốt nhưng cách làm không phải là cách tốt.” Tôi nói.

Chu Sa nói không sai, nhà có quỷ chắc chắn sẽ có giá thấp. Nếu chúng tôi tự mình đi dọa người ta sẽ bị tổn hại đạo hạnh nhưng nếu tìm một nhà có quỷ sẵn để thuê, sau đó thu phục quỷ bên trong thì không những không tổn hại đến đạo hạnh mà còn tích âm đức.

Đây là chuyện một công đôi việc.

Buổi chiều tiếp tục đi tìm nhà, tôi rất chú ý xem xét. Căn nào có âm khí nặng, căn nào có phong thủy không tốt là tôi sẽ hỏi kỹ hơn một chút.

Nhưng nơi này dù sao cũng là nội thành, người ở đông đúc, phần lớn các căn hộ có thiết kế giống nhau, cho dù phong thủy không tốt thì cũng là cả tòa nhà không tốt, ảnh hưởng tới từng căn không lớn lắm cho nên giá cả không bị ảnh hưởng nhiều.

Ngay khi tôi cảm thấy khả năng tìm được nhà có quỷ không nhiều thì một ngôi nhà đã thu hút sự chú ý của tôi.

Đó là căn nhà hai tầng có thiết kế sang trọng, diện tích chừng hơn 200 mét vuông, có 4 phòng ngủ. Phòng ngủ được trang trí rất có gu, đồ đạc trong nhà đều là đồ nhập khẩu.

Nhà như này ở Thạch Môn phải có giá ít nhất ngàn vạn trở lên, nếu ra ngoại thành thậm chí có thể mua được mấy căn biệt thự.

Lúc này được một bên môi giới cho thuê, giá chỉ chừng một vạn.

Tiền thuê mỗi tháng một vạn, đối với căn nhà này thì quả thực quá rẻ nhưng đối với tôi mà nói vẫn là đắt, dù sao Cố Chước cũng chỉ cho tôi một vạn tiền thuê nhà mà thôi.

“Căn nhà này hẳn ở hung trạch, có thể giảm chút tiền không?” Tôi xem ảnh chụp của căn nhà, hỏi người môi giới.

Lúc trước người môi giới luôn khen căn này ở rất tốt, do chủ nhà đi ra nước ngoài nên mới cho thuê giá rẻ để cho thuê sớm. Lúc này nghe tôi hỏi, người môi giới hơi khựng lại, sắc mặt thay đổi.

“Không thể như vậy được. Căn tốt như này sao lại ở hung trạch, tiểu thư nghe ai nói vậy?” Người môi giới thề thốt phủ nhận.

Cũng phải, người ta vừa nói đã thừa nhận thì tám phần căn nhà này sẽ mất giá trị.

“Anh xem ảnh này đi.” Tôi lấy ra một cái bút vẽ lên thanh dầm chịu lực ở giữa nhà.

Nhà hiện tại kỳ thực đều dùng bê tông cốt thép, ngay cả thanh dầm chịu lực cũng sẽ không dùng gỗ. Có điều khi trang trí cho nhà, chủ nhà thường thích cảm giác ở trong nhà gỗ cho nên dùng gỗ ốp vào thanh dầm vốn được làm bằng bê tông kia.

Làm như vậy vốn không phải là một bố cục tốt cho nhà. 

Thêm nữa, ngày xưa thanh dầm bằng gỗ hay vẽ rồng, cả căn nhà sẽ thông khí rất tuyệt, khiến cho khí trong nhà yên hơn.

Còn lúc này thanh dầm ốp gỗ kia lại có 5 đứa trẻ to bằng bàn tay. Khi chụp ảnh lên cả 5 đứa trẻ còn cùng nhìn thẳng vào màn ảnh.

Đây là quỷ trạch không cần phải nghi ngờ. Tuy rằng tôi không nhận ra lai lịch của năm đứa bé kia nhưng chỉ cần thấy những gì phi tự nhiên lại ở chung một chỗ với người, lâu dài rồi sẽ sinh ra ảnh hưởng tới người sống.

Nhẹ thì gia đình không yên, nặng thì tan cửa nát nhà.

Cho dù là tôi, nếu ở chung một phòng với người sống thì cũng sẽ gây ra ảnh hưởng tới vận thế của người đó, cho nên mấy năm nay tôi vẫn luôn sống một mình, ngay cả bạn trai cũng không có.

Thanh dầm này trên đó có năm con tiểu quỷ nhìn xuống. Anh xem ảnh chụp này cũng có thể thấy, năm vị trí này rõ ràng đen hơn những chỗ khác, chính là nơi năm con tiểu quỷ ở…”

“Cô gái, cô đang đùa phải không? Trên đời này sao có thể có quỷ?” Người môi giới tức giận nói.

Chu Sa: …

Tôi: …

Tôi chợt có suy nghĩ ác ý, chẳng lẽ để Chu Sa hiện nguyên hình cho ngươi xem rốt cuộc là có quỷ hay không?

Chu Sa cũng nóng lòng muốn thử, ban ngày cô ấy không thể hiện thân trước mặt người người nhưng xô đổ cái ly hay viết chữ thì không thành vấn đề. Ban ngày những người thường nhìn thấy cảnh đó cũng có thể bị sợ chết khiếp.

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên thôi. Lỡ như hù chết người lại thành tội nghiệt.

Tục ngữ có câu “Trên đầu ba thước có Thần linh”, có Thần lình hay không tôi không biết nhưng chuyện xấu nếu làm nhiều ắt sẽ có báo ứng.

Lão Nhạc còn không phải là ví dụ sờ sờ ra đó hay sao.

Thờ dài, tôi nén suy nghĩ tà ác lại, hỏi người môi giới: “Có quỷ hay không cũng không sao, hay là anh cho tôi cách liên lạc với chủ nhà để tự tôi liên hệ xem sao.”

“Cô gái, cô tới kiếm chuyện à?” Nghe thế, mặt người môi giới trầm xuống, đứng lên muốn tiễn khách.

Phản ứng này của anh ta thì tôi có thể hiểu được, rốt cuộc chuyên môn của nghề môi giới là kiếm chênh lệch giá, nếu cho khách hàng cách liên hệ với chủ nhà thì còn cần gì thông qua anh ta nữa. Cho nên trước khi ký hợp đồng, người môi giới bọn họ tuyệt đối sẽ không cho phương thức liên lạc của chủ nhà.

Nhưng căn nhà này…

Tôi lại đưa mắt nhìn năm con tiểu quỷ trên thanh dầm, tuy rằng chúng nó rất nhỏ nhưng mắt trợn răng nhe, hung thần ác sát, tuyệt đối không phải có ý tốt.

Càng quan trọng là, tiểu quỷ bằng bàn tay trước giờ tôi chưa từng thấy.

Cho dù là linh anh cũng ít nhất là trẻ con, còn năm con tiểu quỷ này nhìn qua không giống như người sau khi chết mà thành.

Người mối giới không chịu cho phương thức liên lạc với chủ nhà, còn đứng dậy như muốn tiễn khách, thật sự không còn cách nào khác tôi chỉ có thể lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho anh ta, nói anh ta nhất định phải giữ lại, một ngày nào đó chủ nhà sẽ dùng đến.

Người môi giới nhận danh thiếp, liếc mắt một rồi ném ngay vào thùng rác trước mặt tôi: “Biết rồi, mau cút đi.”

“Hắn không biết tốt xấu như vậy nên bị dạy dỗ cho một trận.” Chu Sa nghiêng đầu nhìn người môi giới, ánh mắt lạnh đi.

“Thôi, đi thôi, trên đời này có nhiều người không tin quỷ thần.” Tôi nói với Chu Sa.

Cô ta mới từ núi Tây Sơn ra, trên người còn mang theo oán khí, giống như thùng thuốc nộ vẩy, hơi một chút là muốn phát hỏa khiến cô ta nổ tung.

Đừng có thấy cô ta dịu dàng như con mèo con trước mặt Cố Chước, đấy là do Cố Chước đã khiến cô ta quy phục, nếu hôm qua Cố Chước thua thì lúc này chính tôi và Cố Chước mới là mèo con. 

Có khi ngay cả cơ hội làm mèo con chúng tôi cũng không có.

Chúng tôi cũng không phải là nhóm thuật sĩ đầu tiên đến núi Tây Sơn, những người khác tất cả đều có đi không về, thậm chí ngay cả cửa của tiểu hoàn kia còn không qua được.

Cho nên khi ở trước mặt người khác Chu Sa sẽ lại thành một lệ quỷ hung bạo.

Sợ cô ta gặp rắc rối, tôi giữ chặt lấy cô ta, kéo cô ta lại.

Người môi giới không nhìn thấy Chu Sa, chỉ thấy tôi lầm bầm lầu bầu một mình, thấy tôi lại như đang kéo người giữa không khí, chỉ âm thầm nghĩ: Đồ điên, trông xinh đẹp như vậy mà thật đáng tiếc, lại bị tâm thần.

“Bốp!”

Vừa dứt lời, hộp đèn quảng cáo trên đỉnh đầu anh ta bỗng phát nổ. Hộp đèn ở ngay trên đỉnh đầu người môi giới, chỉ cách chừng hơn hai mươi centimet. Người môi giới sợ hát hét lên một tiếng, nhảy vội ra xa theo bản năng. [Đọc trên gacsach.club hoặc ethuvien.net để ủng hộ Sant nhé]

Tôi lập tức nhìn về phía Chu Sa.

Chuyện này quá trùng hợp, người ta vừa mắng tôi một câu thì hộp đèn trên đỉnh đầu hắn phát nổ, muốn nói không liên quan gì tới Chu Sa, trẻ con cũng không tin.

“Thật xúi quẩy, đầu tiên là gặp kẻ điên, giờ lại suýt chút nữa chết vì nổ. Phì, về nhà phải xem lại ngày đẹp mới được.” Người môi giới chửi thề.

Tôi: …

Nói không tin quỷ thần còn xem ngày xem giờ đẹp làm cái gì?