Chương 42: Ngẩng đầu ba thước có vong linh
Lăn lộn một ngày, đến khi sắp tối tôi đau đầu về đến nhà.
Chưa thuê được nhà, xem ra hôm nay lại phải ngủ chật chội.
Lần này nhất định tôi phải chiếm phòng ngủ trước, để Cố Chước cũng được trải qua cảm giác ngủ trong nhà tắm.
Vào nhà, cửa đã mở.
Cố Chước vào nhà tôi chưa bao giờ cần đến chìa khóa. Giống như cửa không hề có cánh vậy. Tôi thậm chí còn nghĩ rằng, liệu có phải có hai câu đối hai bên cửa cũng không có tác dụng gì với Cố Chước? Nếu vậy thì có phải chúng tôi cũng có thể thoải mái tới ngân hàng lấy tiền về?
Khi bước vào cửa, Cố Chước đi ngay tới bàn rồi vẽ bùa. Qua hai sự việc gần nhất, anh ấy đã tiêu hao không ít bùa chú. Nhân lúc không có việc gì cần làm quả thần nên tích trữ thêm bùa.
Thấy Cố Chước tập trung vẽ bùa, sắc mặt Chu Sa biến đổi, nhanh chóng đi tới trước mặt Cố Chước, nói: “Chủ nhân, nếu ngài không có việc gì sai bảo thì tôi sẽ lui trước, đi ra ngoài cả ngày tôi lại quên chống nắng…”
“Cô vẫn nên đi xem Bạch tiên đi, giúp ông ta cầm máu.” Cố Chước liếc mắt nhìn Chu Sa một cái, nói nhỏ.
Thân ảnh đang mơ hồ của Chu Sa lập tức hiện rõ hơn: “Cầm máu? Bạch tiên bị thương?”
“Tiểu thư…” Bất chợt một giọng nói có vẻ khổ sở từ phòng vệ sinh truyền ra. Ngữ điệu thê thê thảm thảm giống như hát tuồng, hơn nữa còn trong một vở tuồng bi kịch.
Chu Sa biến mất, sau đó nhanh chóng xuất hiện trong nhà vệ sinh.
Tôi cũng tò mò đi tới.
Thấy Bạch tiên đang ngồi lau nước mắt trên bồn cầu, quấn giấy vệ sinh khắp người. Sau khi thấy Chu Sa đi tới, ánh mắt giống như đứa trẻ chịu tủi thân, nước mắt không ngừng chảy ra từng giọt: “Tiểu thư, cô phải làm chủ lấy lại công bằng cho tôi…”
“Có chuyện gì xảy ra?” Chu Sa lau nước mắt cho Bạch tiên, sau đó nhìn đầu Bạch tiên đã bị trọc lóc đầy đau lòng.
Vốn là một mái tóc màu xám bạc rất đẹp, lúc này đã bị nhổ sạch sẽ thành cái đầu trọc. Bạch tiên có vóc dáng lùn, hiện tại không có tóc lại trông càng lùn hơn. Bộ dáng thê thê thảm thảm nhưng nhìn lại thấy hơi buồn cười.
“Hôm nay tôi đi cùng gã thuật sĩ thối kia tới khu phố đồ cổ, ai ngờ đám người thời đại này đều không biết nhìn hàng, hỏi vài chủ cửa hàng liên tiên đều bảo kỳ thạch này chỉ là một cục đá bình thường.”
“Thật biết đùa, tôi đây đã giữ nó suốt 300 năm. 300 năm đã qua, dù trước đó là một cục đá bình thường thì giờ cũng phải thành đồ cổ chứ. Không phải người thời đại này đều coi những vật bình thường thời chúng ta là đồ cổ sao?”
Vừa tố khổ, Bạch tiên cố ý nói to hơn khiến Cố Chước ở phòng khách cũng có thể nghe rõ.
Trong phòng khách truyền đến tiếng mắng: “Kỳ thạch cái đầu ngươi! Ta đã tìm người xét nghiệm, chỉ là một cục đá Vũ Hoa bình thường, lại còn đảm bảo đáng giá cái gì. Sớm biết thế này, hôm qua ông đây đã không tha cho ngươi!”
“Nó đáng giá! Nó là đồ cổ! Tôi đã giữ nó suốt 300 năm rồi!” Bạch tiên lại rụt người, sụt sùi lên án Cố Chước.
Xem ra mái tóc bạc của ông ta là bị Cố Chước nhổ mất.
Ngày hôm qua Cố Chước đã có ý đồ với tóc của ông ta, nói có thể nghiền gai nhím thành bột để vẽ bùa sẽ có công hiệu bảo vệ gia trạch gì đó.
Cố Chước nói: “Cho dù ngươi giữ ba ngàn năm hay ba vạn năm thì cục đá cũng không biến thành vàng được! Còn đồ cổ, có cục đá nào mà không phải cổ, đều đã tồn tại từ xưa đến nay? Chỉ mình cục đá của nhà ngươi là cổ à?”
“Tôi…” Bạch tiên còn định tranh luận nhưng Chu Sa đã ngăn lại.
Cô nhìn Bạch tiên bị biến thành bộ dạng này thì đã cảm thấy đau lòng phát run. Dù sao cô với Bạch tiên ở cùng nhau, đặc biệt tuy tính tình Bạch tiên có hơi bướng bỉnh nhưng đối xử với cô rất tốt, ngay cả tính mạng mình còn sẵn sàng từ bỏ để bảo vệ cho cô.
Cho nên qua 80 năm trời, cô với Bạch tiên bất tri bất giác đã trở thành người một nhà.
Thấy người nhà bị khinh bỉ, chắc chắn cô cũng rất tức giận. Nhưng hiện tại nghe rõ ngọn nguồn Chu Sa lại không biết nên nói gì mới tốt.
Cũng phải, một cục đá 300 năm thì có gì hiếm lạ, tùy tiện nhặt một cục đá trên đường cũng đều là đá hình thành từ hàng vạn năm trước. Huống chi người nhà mình thì mình hiểu rõ nhất. Quả thật ông ấy không có kiến thức gì, trước kia thường thích đến bãi rác tha vài thứ về nhà, cô đã nhắc nhở vài lần nhưng không nghe.
“Được rồi, nó sẽ mọc lại mà.” Xoa xoa đầu Bạch tiên, Chu Sa an ủi.
“Tôi còn chưa đủ cao sao?” Bạch tiên ngửa đầu, hỏi Chu Sa.
Phụt!
Tôi đứng nghe nửa ngày, đến lúc này không còn nhịn được, cười ha ha.
Bạch tiên này, tuy lúc mới gặp hơi hung dữ bướng bỉnh nhưng thật ra lại rất đáng yêu, đặc biệt là khi biến thành nhím.
Cố Chước vẫn ở ngoài vẽ bùa, có lẽ tức giận vì hôm nay không kiếm được tiền nên phát tiết lên các lá bùa.
Chớp mắt, trên bàn đã đầy một xấp lớn, chứng hơn trăm tám mươi lá bùa.
Chẳng trách anh ta lại thoải mái sử dụng bùa như thế. Người khác sử dụng bùa đều tính từng chiếc, còn Cố Chước thì cứ tung ra liên tục.
Nghe nói loại bùa này trong giới cũng không rẻ.
Đặc biệt là loại bùa thực sự hữu ích mà Cố Chước vẫn dùng này, mỗi lá bùa đều có thể bán giá cả ngàn tệ. Nghĩ lại, bình thường anh ta nhận việc tuy rằng giá cả cao hơn tôi một chút, bình quân mỗi việc cũng khoảng ba vạn tệ, nhưng mỗi lần đi ra ngoài anh ta đều dùng rất nhiều bùa, chắc chắn dùng phải tới hơn trăm lá. Như vậy tính ra, anh ta nhận việc không phải kiếm tiền, ngược lại còn mất thêm tiền.
Tôi đi tới đi lui rồi tới trước mặt Cố Chước, cầm lấy một lá bùa.
Họa tiết trên những lá bùa khác nhau, tác dụng của chúng tất nhiên cũng khác nhau. Những lá bùa có tác dụng thật sự cũng không phải đơn giản chỉ là dùng chu sa vẽ vào giấy vàng. Trước khi vẽ bùa cần phải tắm gội sạch sẽ, dâng hương, chuyên tâm niệm kinh ba lần, sau đó nín thở ngưng thần vẽ toàn bộ lá bùa phức tạp trong một hơi.
Những người có thể vẽ bùa đều là những người có am hiểu đặc biệt uyên thâm về những hình vẽ này, nếu không hiểu rõ thì dù có vẽ ra hình thì khí tức của người đó cũng không vào được.
Lá bùa không có tinh khí của người lưu động thì chỉ là một phế phẩm, không có tác dụng gì.
Cũng bởi vậy, những lá bùa thực sự được khai linh, cũng là những lá bùa có tinh khí lưu động, vẫn luôn có giá rất cao.
Bởi vì người có thể vẽ thành công bùa không có nhiều lắm, hơn nữa trong mỗi lá bùa đều được rót tinh khí của chủ nhân, mù quáng vẽ bùa liên tục e rằng sẽ tự đem căn cơ của mình giảm đi.
Cho nên Đạo gia vẫn luôn có một câu “ngày không quá ba bùa”, ý mỗi ngày số lượng bùa được vẽ ra không quá ba lá, nếu vẽ nhiều hơn sẽ hao tổn tinh khí của chủ nhân.
Vậy mà Cố Chước…
Nếu không phải từng thấy uy lực bùa của anh ấy thì quả thực tôi sẽ nghi ngờ anh ấy có phải là kẻ lừa đảo bán bùa giả. Lập tức vẽ hơn một trăm lá bùa thật sự không có ảnh hưởng gì sao?
“Đây là bùa gì?” Tôi thầm cảm nhận được dao động từ lá bùa, hỏi Cố Chước.
Khí tức rất bình thản, không lạnh không nóng không đả thương người. Nét mực này cũng không phải dùng chu sa để vẽ ra. Không thì đừng nói là tôi cầm lên, ngay cả tới gần đều sẽ cảm thấy hơi nóng, không thoải mái.
“Bùa bảo gia, mỗi cánh cửa nhà cô, cả ngoài hiên và trên cửa thang máy nữa, đều dán mấy lá lên đi.” Cố Chước nói.
Có cần phải lãng phí như thế không?
Ngay cả cửa thang máy cũng không tha?
Người bình thường dán loại bùa bảo gia này không phải chỉ dán một lá trên cửa chính vào nhà hay sao?
“Những thứ này… hẳn rất hiếm nhỉ.” Tôi thăm dò.
Rốt cuộc vừa rồi tôi đã mất máu quá nhiều, bây giờ tiền mặt và cả ngoại tệ tôi chỉ còn 300 tệ cùng năm dollar, dù Cố Chước có đưa tôi một vạn thì tôi cũng không thể dùng đến, đây là tiền thuê nhà cho bọn họ.
Cho nên những lá bùa trước mặt trở thành kênh kiếm tiền nhanh nhất, nếu giảm giá hẳn sẽ rất dễ bán.
Dù sao trước đây Cố Chước đã tiêu của tôi không ít tiền, lấy bùa của anh ta gán nợ cũng không tính là quá đáng.
“Phải, rất hiếm có. Muốn chuẩn bị đủ nguyên liệu như này ít nhất phải chờ ba bốn năm sau, gai nhím mọc rất chậm.” Cố Chước nói.
Một con thú nhỏ trong WC bỗng nhiên run run, sau đó là tiếng nói tức tối: “Ngươi sẽ gặp báo ứng!”
Cố Chước bĩu môi, nói vọng vào WC: “Dù sao hiện tại gặp báo ứng chính là ngươi, không thì ngươi đã không bị ta vặt trụi.”
...
Coi thường nhím không phải là động vật được nhà nước bảo vệ phải không?
WC im lặng.
Qua một ngày ở chung, quan hệ của tôi với Chu Sa gần hơn một chút. Đương nhiên nếu cô ta không nịnh nọt, cứ ở trước mặt Cố Chước là lại một câu ‘chủ nhân’ thì tôi sẽ thấy cô ta thuận mắt hơn một ít.
Còn Cố Chước cùng Bạch tiên thật thảm.
Sau một ngày ở cùng nhau quan hệ giữa hai bọn họ đã như nước với lửa.
Đương nhiên là Bạch tiên là người chịu không nổi Cố Chước, còn Cố Chước không sao, rốt cuộc người bị bắt nạt không phải anh ấy.
Tôi tìm Cố Chước để hỏi về bùa bảo gia. Tính lát nữa sẽ đi một vòng xm ai có muốn mua không. Đúng lúc này điện thoại của tôi đột nhiên đổ chuông.
Điện thoại hiện một dãy số lạ, chưa được lưu tên.
Tôi nhíu mi, bấm nghe: “A lô, ai thế?”
“Là… cô Từ Anh phải không?” Bên kia truyền đến tiếng run run giống như đang cố gắng kiềm chế gì đó.
Giọng nói này nghe quen quen nhưng tôi lại không nhớ được đã gặp ở đâu.
“Anh là?”
“Tôi là người môi giới mà cô gặp hôm nay. Tiểu thư, là tôi không hiểu chuyện, không biết trời cao đất rộng. Xin lỗi cô, cô có thể tha thứ cho tôi không? Cứu tôi…” Người môi giới thì thầm nhưng nói rất nhanh.
Có thể nhận ra lúc này anh ta đang ở trong một không gian hẹp, đang run rẩy sợ hãi.
Có chuyện gì xảy ra với anh ta? Chẳng lẽ ban ngày vừa nói không tin quỷ thần thì ngay buổi tối lại gặp quỷ?
Tôi vừa nghe điện thoại vừa nhìn về phía Chu Sa.
Sau khi Chu Sa giúp Bạch tiên băng bó vết thương trên đầu, lúc này đang nhẹ nhàng khuyên bảo Bạch tiên ra khỏi WC. Dù sao nhà chỉ có 1 cái WC, Bạch tiên cứ ở lì bên trong không ra thì hai phụ nữ chúng tôi cũng không tiện vào WC.
“Có phải cô đã làm gì với người môi giới kia?” Tôi bịt ống nói lại, hỏi Chu Sa.
“Không làm gì cả.” Chu Sa đầy vẻ vô tội.
“Lúc này anh ta đang có chuyện.”
“Có chuyện gì gọi cho cô làm gì, báo công an chứ.” Lần này Chu Sa lại cư xử rất tốt.
Cố Chước đưa mắt nhìn Chu Sa một cái, miệng khẽ cười, phải, nữ quỷ này thật hiểu chuyện, mang theo về quả không sai.
“Anh nên báo công an đi.” Tôi cũng không biết phải nói gì, cuối cùng vẫn nói với người môi giới.
Ai bảo hôm nay anh ta cũng gây chuyện với tôi, tôi không chủ động ra tay với anh ta không có nghĩa không sẽ không bàng quan đứng nhìn.
Không phải là anh ta không tin quỷ tần sao, gặp khó khăn thì nên tìm các chú công an.
Người bên kia nghe thấy tôi bảo báo công an, rốt cuộc không nhịn được nữa, khóc thành tiếng.
“Cô gái, cô đừng như vậy, tôi biết tôi sai rồi, sau này tôi không dám nói bất kính với quỷ thần nữa. Cô tới cứu tôi, bọn họ sắp tới rồi… bọn họ tới… A…!”
Âm thanh cuối cùng tôi nghe được là tiếng hét thảm truyền đến. Hẳn điện thoại bị anh ta ném xuống đất, có tiếng va đập mạnh rồi cuộc gọi bị cắt đứt.
Cũng không biết quỷ nhà ai lấy việc giúp người làm niềm vui, ban ngày cợt nhà quỷ thần thì buổi tối quỷ thần đã tới cửa.
Cho nên vẫn là câu nói kia, trên đầu ba thước có Thần linh hay không tôi không biết, nhưng tôi biết rất rõ, trên đầu ba thước có vong linh.
Bọn họ chết oan nên còn mang oán hận, chỉ chờ ngươi phạm sai lầm sẽ tìm ngươi để hả giận.
“Ai thế?” Thấy tôi ngắt điện thoại, Cố Chước hỏi.
“Người môi giới nhà hôm nay gọi.”
“Có nhà phù hợp à?”
“Không phải, anh ta gặp quỷ nên tìm tôi giúp mà thôi.”
“Có giúp không?”
“Không muốn giúp.”
“Vậy ngủ sớm một chút đi, ngày mai chúng ta còn phải tìm phòng ở. Mai tôi đi với cô.” Cố Chước nói.