Chương 45: Địa Chủ Cố Đại

Hành lang vốn đang mát mẻ dần dần bị dương khí từ những lá bùa của Cố Chước làm cho nóng lên.

Tôi có thân thể người nên còn chống được, còn Chu Sa thì thật thảm.

Cô ta ở trạng thái thuần hồn thể, có nghĩa khi tiếp xúc trực tiếp với dương khí thì như là bị nướng chín rồi rắc muối.

Cố Chước đắc ý nhìn Chu Sa đang bị nổi nhọt khắp người như bị bỏng, giống như một đôi gian phu dâm phụ bị bắt gian ngay trên giường: “Thật sự ngươi nghĩ người khác đều ngu ngốc sao? Ở một nơi tận 80 năm mà còn có thứ ngươi không biết? Ngươi không định nói những gì còn đang cất giấu dưới đất thì ta cũng không ép, nhưng ngươi nhân lúc ta không chú ý mà định làm phản thì ta không thể tha ngươi được.”

Nói rồi Cố Chước rút ra một lá bùa vàng, đưa ngón tay di trên nó.

Chỉ cần anh ấy nhẹ nhàng cọ xát hai cái, lá bùa sẽ tự nhiên bùng cháy.

Chiêu này không phải lần đầu anh ấy dùng, khi đánh nhau với sư thúc đầu trọc ở Nam Cung anh ấy đã phương thức triệu hoán huyết phù. Tuy rằng lúc đó anh ấy tương đối thê thảm, bộ dạng cũng tương đối chật vật nhưng hình ảnh lá bùa tự thiêu đốt trong không trung vẫn rất hấp dẫn.

Lúc đó tôi còn nghĩ, liệu có phải ở mỗi lá bùa anh ấy đều bôi lân tinh vào để những lúc quan trọng dùng việc bùa tự bốc cháy khiến người khác sợ hãi.

Nhưng sự thật đã chứng minh.

Cố Chước không cần phải đụng chân đụng tay dùng mánh mẹo vào những lá bùa, chỉ bằng năng lực của mình đã có thể vẽ hàng trăm lá bùa. Người này quả thật rất khủng bố.

Cuối cùng Chu Sa cũng không còn im lặng nữa. Cô ta nói to về phía sau: “Còn không ra à? Các ngươi còn chờ tới lúc nào nữa.”

“He he he…”

Một loạt tiếng cười đùa ầm ĩ đột nhiên truyền đến từ bốn phương tám hướng, giống như toàn bộ hành lang này đều chưa đầy những đứa trẻ nghịch ngợm.

Độc giác ngũ thông!

Tôi hơI kinh hoảng.

Vốn cho rằng Chu Sa không giải trừ ảo cảnh là bởi vì sợ đắc tội Độc giác ngũ thông, cho nên mới quyết định đắc tội với tôi và Cố Chước. Không ngờ vậy mà Chu Sa lại cùng Độc giác ngũ thông ở một phía. Rõ ràng hai chúng tôi cùng nhau tới đây tìm Độc giác ngũ thông, cô ta đã liên hệ với Độc giác ngũ thông vào lúc nào?

“Ông già Bạch tiên… hê hê hê… thật vô dụng, bị một người trần mắt thịt đánh thành dạng này, đã vậy còn bị nhổ hết lông nhím. Thật mất mặt… Ha ha ha.” Tiếng của 5 đứa trẻ cùng vang lên.

“Đừng có giả thần giả quỷ, xuất hiện đi.” Cố Chước nhìn bốn phía xung quanh, cao giọng nói.

“Ha ha ha, tới bắt ta à… Không bắt được ta có thấy tức không?” Dường như bị Cố Chước khiêu khích, tiếng đám trẻ con cũng cao giọng thêm vài phần.

Bọn chúng vừa cười vang vừa chạy loạn xung quanh hành lang, không chỉ có tiếng bước chân nện xuống sàn mà dường như toàn bộ tường, trần nhà đều thành nơi bọn chúng chơi đùa. /Đọc nhanh hơn tại gac sach.top các bạn nhé

Mặt Cố Chước tối sầm.

Một người lớn mà bị mấy đứa trẻ con trêu chọc thì khó mà có thể bình tĩnh được. 

Giống như 5 con tiểu quỷ này, không nhìn thấy bọn chúng mà chỉ có thể nghe thấy âm thanh thì sao bắt bọn chúng được? Càng không bắt được bọn chúng thì bọn chúng lại càng kiêu ngạo, không ngừng lên tiếng khiêu khích còn ngươi chỉ có thể đứng yên cam chịu.

“Lũ oắt con! Cha mẹ chúng bay chưa từng dạy không được chạy loạn nơi công cộng đúng không?!”

Dường như không còn kiên nhẫn, Cố Chước gầm lên. Đồng thời lấy một lá bùa vàng đưa lên không trung.

“Khoan đã!” Tôi vội vàng can ngăn.

Lá bùa này có giá rất cao kìa. Quan trọng hơn là, nơi này không chỉ có Chu Sa và lũ trẻ nghịch ngợm kia, còn có tôi. Mặc dù thân thể tôi có thể chịu đựng một chút nhưng cũng không thể thoải mái như người thường được, sẽ không chết nhưng vẫn sẽ bị bỏng.

Tôi sợ tới mức lạnh cả sống lưng, nhưng vẫn không kịp cản Cố Chước.

Mười mấy lá bùa vàng bay trong không trung như đang tìm quỷ vật. Chao lượn mấy vòng, những lá bùa đó đều bao lấy trước mặt Chu Sa.

Chu Sa: “Không phải tôi… Các ngươi tìm nhầm quỷ rồi…”

“Phừng!” Một âm thanh vang lên. Mười mấy lá bùa vàng nháy mắt cháy bùng lên tạo thành một bức tường lửa bao lấy Chu Sa.

“A!” Chu Sa không kịp phản ứng, gào thét thảm thiết, giãy giụa muốn lao qua bức tường nóng.

Nhưng cô ta còn chưa kịp lại gần thì nhiệt độ của bức tường lửa đã ép Chu Sa lùi lại. Lúc này cô ta chỉ còn cách cố gắng lùi lại để tạo khoảng cách với tường lửa.

Cứ như vậy, dưới sức nóng của tường lửa, phạm vi có thể hoạt động của cô ta càng ngày càng nhỏ, ngày càng bị ép sát vào tường.

Tôi cũng bị sức nóng đè chặt lên người.

Nóng quá!

Đau quá!

Giống như bị ném vào lò nướng vậy, tôi chỉ cảm thấy toàn thân bỏng rát cứ như mỡ trên người sắp chảy ra đến nơi.

“Cố Chước…!” Tôi cắn răng gọi tên Cố Chước.

Anh tức giận thì cứ tức giận, cần bắt quỷ thì cứ bắt quỷ, đừng liên lụy đến người vô tội chứ. Tôi với anh vẫn luôn cùng một phe mà.

“Ha ha ha, nóng không?” Những đứa trẻ kia vẫn cười càn rỡ, dường như toàn bộ bức tường lửa này không có chút tác dụng vào với bọn chúng. Thậm chí còn có đứa nào đó huýt sáo cổ vũ.

Bỗng có tiếng đổ nước vang lên. Những lá bùa đang cháy bừng bừng “xèo” lên một tiếng rồi tắt ngúm.

“Có còn không? Có bao nhiêu lấy hết ra đây, ông đây còn đầy nước tiểu đang không biết đi ở đâu. Ha ha ha!” Giọng nói kiêu ngạo lại lần nữa vang lên.

Lần này nơi phát ra tiếng nói thậm chí còn sát bên cạnh Cố Chước.

“Bốp!” Một tiếng giòn vang. Trên mặt Cố Chước xuất hiện dấu bàn tay nhỏ. Làn da trắng nõn trong nháy mắt trở nên đỏ bừng. [đọc nhanh hơn tại gac sach . top nha mọi người]

Khinh người quá đáng.

Dường như tôi thấy lửa giận đang hừng hực thiêu đốt Cố Chước.

“Từ Anh, còn ngây đó làm gì?” Cố Chước lần nữa lấy ra những lá bùa, vừa khiến chúng cháy bùng vừa bớt thời gian hỏi tôi.

Tôi: “Hả?”

“Đừng có đứng nhìn như vậy, mau đi tìm tượng Đọc giác ngũ thông! Chờ đến khi ông đây tìm được tượng rồi thì hãy xem ông dạy dỗ trẻ con như thế nào!” Cố Chước nói đầy tàn nhẫn.

Lần này anh ấy thật sự nổi giận rồi…

Có điều bị anh ấy nhắc nhở tôi mới đột nhiên nhớ ra mục đích chuyến đi lần này. Tôi xoay người chạy về phía sau.

Năm đứa bé kia dù lợi hại thì hồn phách vẫn cần bám vào tượng Độc giác ngũ thông, chỉ vì có người cúng lễ tượng lâu năm mới khiến bọn chúng có thần lực. Chẳng qua sự lợi hại của Độc giác ngũ thông vẫn vượt xa sự tưởng tượng của tôi.

Ngay từ đầu tôi suy đoán bọn chúng cùng Bạch tiên đều thuộc về dã tiên, trình độ hẳn không hơn kém nhau nhiều lắm, Cố Chước đối phó với Bạch tiên rất nhẹ nhàng hẳn sẽ bắt năm con quỷ này dễ như lấy đồ trong túi. Nhưng năm tiểu quỷ này có thể liên tục che giấu hành tung của chúng trước mặt tôi và Cố Chước, còn có thể dập tắt những lá bùa của Cố Chước. Như vậy tức Cố Chước đang ở thế yếu.

Chu Sa phân tích không sai, Cố Chước là một tay chơi bùa lợi hại, cũng có thể khống chế thi thể. Nhưng nơi này không có thi thể, những lá bùa cũng không linh nghiệm, cho nên hiện tại Cố Chước không hơn tôi được là bao nhiêu.

Chỉ cần tìm ra tượng thần Độc giác ngũ thông là có thể dễ dàng bắt bọn chúng hơn nhiều.

Tôi nhanh chân chạy tới những căn hộ ở hành lang này, tôi không tin lật tung tất cả vẫn không tìm thấy pho tượng.

Hiện tại năm tiểu quỷ hiện thân ở lầu 10 hẳn pho tượng không thể đang ở tầng lầu khác, chỉ cần cẩn thận tìm ở lầu 10 là sẽ tìm ra được.

Ngay khi tôi sắp chạy tới cửa căn hộ gần nhất thì một luồng khí lạnh lẽo đột nhiên chui vào người tôi từ phía sau.

Hừ, định nhập vào người tôi!

Cảm giác này tôi đã từng thấy qua, lần trước trước khi tỉnh dậy là tôi mơ mơ màng màng chui vào trong thân thể này. Hiện tại bọn chúng định chui vào người tôi, muốn dùng cách quỷ nhập thân, chúng chọn nhầm người rồi.

Tôi hít sâu một hơi, lập tức dừng bước chân, chờ đợi luồng lạnh lẽo kia chui vào.

Cùng là quỷ nhập thân, tôi đã nhập 2 năm rồi, kiểu gì cũng tốt hơn chúng.

Vèo một cái.

Một luồng lạnh lẽo ào vào người tôi, dường như nó không đoán được tôi sẽ dừng lại nên không kịp trở tay mà tiến vào trong người tôi. Lưng tôi lạnh toát như bị cảm lạnh vậy.

Tôi nhắm mắt lại, âm khí trên người bắt đầu chậm rãi khuếch tán ra bên ngoài.

Thấy rồi!

Một bàn tay trẻ con đang bám vào giữa lưng tôi, nó đang nhe răng trợn mắt cố gắng bò lên trên.

Người nó rất nhỏ, mặt cũng be bé nhưng rất hung hãn. Dưới thân nó mặc một cái váy nhỏ, một cái như cái đuôi tròn tròn cuộn lại thò ra ngoài.

Nhưng ở cuối cái đuôi chỉ có một cái chân mum múp. Nó chỉ có một chân, chỉ một chân. Thảo nào nó còn được gọi là Độc cước ngũ thông.

Tôi cúi đầu, nhìn đứa bé đang cố gắng bò lên trên. Nó quá nhỏ, nếu muốn khống chế thân thể của tôi thì cần phải bò đến vị trí đỉnh đầu để khống chế não.

Vốn kế hoạch của nó là lao thẳng vào đỉnh đầu của tôi nhưng tôi đột nhiên dừng lại khiến kế hoạch đó bị đổ bể.

Tôi cúi đầu nhìn nó, hơi sốt ruột: Bò chậm như thế đến lúc nào mới có thể tới nơi?

Nó muốn nhập vào tôi nhất định là vì ngăn cản tôi tìm được pho tượng bọn nó dùng để ẩn thân.

Tôi đưa tay đẩy nó: “Nhanh lên.”

Tiểu quỷ ngẩng đầu nhìn tôi. Khi nó thấy hình dạng hồn phách của tôi liền sợ đến mức hoảng hốt hét lên: “Ngươi… sao hồn với thân thể không giống nhau?”

“Ngạc nhiên chưa? Vui mừng không?” Tôi cười lớn.

Nói rồi tôi dùng âm khí bao quanh nó, không cho nó chạy trốn khỏi người tôi. Sau đó đưa tay tóm lấy nó đặt xuống lòng bàn tay kia: “Bây giờ nói đi, tượng thần của các ngươi giấu ở đâu?”

“Hừ, ta sẽ không nói!” Đứa bé cứng đầu vênh mặt lên, nói.

“Có lẽ ngươi không nhận ra, ngươi đã tách khỏi bốn con quỷ kia rồi, không còn liên kết gì nữa.” Tôi lên tiếng nhắc nhở.

Vốn tôi còn không cách nào tóm được nó, rốt cuộc nhìn không thấy sờ không được, vậy mà nó lại tự mình chui vào tay tôi.

“Tách ra cũng không sao, chỉ cần bốn người bọn nó không bị bắt thì ngươi cũng không làm gì được ta cả!” Đứa bé cứng đầu nói giọng uy hiếp.

“Bốn đứa bọn chúng có lẽ cũng sẽ sớm bị bắt thôi.” Tôi thở dài, nói.

“Không thể. Tượng thần chúng ta giấu kĩ, ngươi chắc chắn không tìm ra được.” Đứa trẻ nói đầy tin tưởng.

Tôi không nỡ khi dễ nó nhưng thấy bộ dáng kiêu ngạo này của nó khiến tôi hơi khó chịu, liền chỉ về phía Cố Chước: “Tự ngươi xem đi.”

Cố Chước ở cách đó không xa liên tục lấy ra bùa như kẻ ngốc, cứ lấy ra một cái liền đốt luôn.

Xèo…

Lại bị nước dập tắt.

Lại đốt bùa.

Lại bị dập tắt.

Cố Chước lấy ra liên tục không ngừng.

Dần dần, tốc độ dập lửa của nước tiểu càng ngày càng chậm.

Đốt bùa.

Dập tắt.

Đốt bùa.

Lúc này lá bùa không còn bị dập tắt nữa.

“Ha ha, thế nào, hết nước tiểu rồi phải không?” Cố Chước nhìn lá bùa đang bùng cháy trước mặt, nhếch miệng cười lạnh.

“Nhà ngươi rốt cuộc có bao nhiêu bùa chú?” Đứa trẻ kia không còn cuồng loạn, thở hổn hển hỏi.

“Cũng không nhiều nắm, chừng một vạn tám ngàn lá bùa.” Cố Chước giơ tay lên, đưa đến trước miệng, nhẹ nhàng thổi hai hơi, vụn giấy của lá bùa trên đầu ngón tay rơi xuống.

Anh ấy lấy ra quá nhiều bùa, không ít bụi giấy bám vào khiến đầu ngón tay có màu vàng nhàn nhạt.

Rõ ràng đứa bé kia hít vào một lơi lạnh.

Không chỉ đứa bé kia, Chu Sa vẫn luôn đứng ở bên cạnh chờ thời điểm tốt để chạy thoát thân, khi nghe được một vạn tám ngàn lá bùa thì trợn mắt, ngã vật xuống sàn nhà.