Chương 47: Chủ nhà

"Vừa rồi có người muốn dùng dao dâm tôi, có lẽ hắn đã chạy theo cầu thang bộ." Tôi nói.

"... Cô ngay cả người thường mà cũng không ngăn được?" Cố Chước rũ mắt nhìn tôi.

Cơn giận của tôi nghẹn ở ngực, chẳng lẽ tôi không phải người thường sao?

Hình như thật sự không phải.

Nhưng khi đối mặt với quỷ quái tôi đều có biện pháp, còn người sống sờ sờ cầm dao chạy về phía tôi thì tôi có thể làm gì được? Nói thế nào đi nữa thì tôi cũng chỉ là một cô gái yếu đuối mà thôi!

Trừng mắt nhìn Cố Chước hai cái, tôi ủ rũ hỏi Cố Chước bây giờ phải làm thế nào?

Vốn cho rằng trong phòng chỉ có người môi giới đang bị hôn mê cùng tượng thần Độc Cước Ngũ Thông mới đúng, hiện tại lại đột nhiên xuất hiện một kẻ hung dữ, hiển nhiên hắn là người mà Độc Cước Ngũ Thông mời đến giúp đỡ.

Thậm chí còn có khả năng chính hắn là kẻ giải thoát cho Độc Cước Ngũ Thông!

Tuy rằng trong lòng đã suy đoán như vậy nhưng tôi vẫn chưa từ bỏ ý định lục soát toàn bộ căn hộ một lần.

Căn hộ này hơn 200 mét vuông, tổng cộng 4 phòng ngủ. Tuy lúc xem ảnh căn hộ tôi đã nhìn thấy sự lộng lẫy của nó, nhưng chỉ khi có mặt, tôi mới có thể thấy hết được sự nguy nga đến mức kinh ngạc này.

Ở địa điểm đắc địa như thế này, mua được căn hộ lớn như thế, còn trang hoàng thành như vậy, nhất định chủ nhà không giàu thì cũng có địa vị.

Nhưng một căn rộng như thế này thật sự không dễ tìm một pho tượng thần.

Cố Chước cũng không tới giúp. Anh ấy còn lôi Chu Sa từ bên ngoài tiến vào, cũng không hề thương hoa tiếc ngọc mà ném một đại mỹ nhân xuống đất.

Sau đấy lại đi quanh nhà một vòng, lôi người môi giới từ tủ quần áo ra.

Ngoài dự đoán của tôi, người môi giới không ngất xỉu. Rõ ràng tinh thần anh ta bị kích động, khi Cố Chước đi đến chỗ anh ta, anh ta hét chói tai như dã thú, đôi tay quơ loạn đẩy Cố Chước đi.

Cố Chước nói: “Đừng sợ, tôi đến cứu anh.”

“Tránh ra, ngươi là quỷ, các ngươi đều là quỷ! Đừng tới đây! Đừng tới gần ta!” Người môi giới hoảng sợ nói.

Cố Chước chỉ vào mặt mình: “... Nhìn tôi giống quỷ lắm sao?”

“Không giống nhưng ngươi chính là quỷ! Các ngươi đều là quỷ! A a a a!” Người môi giới gào lên.

“Bốp!” một tiếng, Cố Chước tát mặt vào mặt người môi giới.

Người môi giới bình tĩnh lại.

“Anh nhìn lại xem, tôi còn giống quỷ không?” Cố Chước hơi cười, tỏ vẻ hài lòng với biểu hiện lúc này của người môi giới.

Người môi giới lắc đầu, rụt rè nói: “Không giống, anh là người.”

Trong mắt anh ta dường như đang ứa nước mắt nhưng anh ta không dám nói gì.

“Rồi.” Cố Chước gật đầu. “Nếu đầu óc đã tỉnh táo thì chui ra khỏi tủ quần áo đi, chẳng lẽ còn chờ tôi bế ra?”

“Chân tôi mềm nhũn rồi…”

Cố Chước thầm mắng một tiếng: Phế vật.

Một tay tóm vào cổ áo người môi giới, Cố Chước kéo anh ta ra tới sô pha trong phòng khách như kéo một con mèo.

Đúng vậy, thậm chí người môi giới này còn được đối xử tốt hơn Chu Sa.

“Kể một chút đi, anh đã thấy những gì? Có thấy một pho tượng cao như thế này không?” Cố Chước vừa hỏi vừa dùng tay mô tả.

Người môi giới nhìn Cố Chước hơi sợ, muốn nói không thấy nhưng lại sợ Cố Chước là kẻ cao sẽ hứng giết người diệt khẩu. 

Anh ta vừa gặp chuyện đáng sợ như vậy, tinh thần vẫn còn chưa hoàn toàn hồi phục đã bị Cố Chước đánh một cái. Người đàn ông trước mặt này quả thực còn đáng sợ hơn lũ quỷ quái kia.

Rốt cuộc mấy tiểu quỷ kia ngoại trừ hù dọa anh ta thì cũng không khiến anh ta bị thương tổn gì cả.

“Có nhìn thấy gì không?” Thấy người môi giới do do dự dự, Cố Chước trừng mắt nói.

Đôi mắt anh ấy vốn đã to, là kiểu mắt đặc biệt đẹp, rất ưa nhìn, lúc không thức giận thì trông rất đẹp trai, còn khi lạnh lùng thì lại cảm giác như một tử thần không thể xâm phạm, nhưng khi tức giận, đôi mắt này lại như viên đạn, cực kỳ đáng sợ.

Người môi giới từ trên sô pha trượt rơi xuống, nói: “Có phải là một miếng gỗ được điêu khắc, chỉ lớn bằng bàn tay, nhìn qua trông rất hung dữ… Đúng rồi, nó chỉ có một chân?”

“Đúng vậy, chính là nó.” Cố Chước nói.

“Tôi thật sự chưa từng thấy…” Vẻ mặt người môi giới như đưa đám.

Mắt Cố Chước nheo lại, trán đã nhăn thành từng vệt.

Nói kỹ càng rõ ràng tỉ mỉ như vậy là để chơi đùa ta sao?

Chưa thấy mà lại có thể nói tỉ mỉ như vậy?

Lúc này tôi cũng đã tìm trên lầu hai xong rồi, xác định trong căn hộ này không có tượng thần Độc Cước Ngũ Thông, đi cầu thang từ trên lầu xuống.

Người môi giới thấy tôi giống như thấy Bồ Tát sống vậy, kích động nói: “Từ tiểu thư, cứu tôi với!”

“Anh chưa chết ư?” Tôi hỏi.

Mặt người môi giới tái mét, nhìn tôi khiếp sợ…

“Ha ha, tôi đùa thôi. Sau khi biết anh xảy ra chuyện tôi đã mang cao nhân tới cứu anh đây!” Tôi nghiêm túc nói.

Nếu người đã tới, tôi không ngại ở trước mặt người môi giới đẻ lại một cái nhân tình, không chừng còn có thể khiến anh ta trả phí. Dù sao cũng thật sự bởi vì chúng tôi đến mà Độc Cước Ngũ Thông mới bị dụ đi ra. Cũng coi như là cứu anh ta một lần.

Hơn nữa cho dù anh ta không trả phí cứu mạng thì ít nhiều cũng nên cho chúng tôi cách liên lạc với chủ nhà, như vậy chúng tôi sẽ liên lạc trực tiếp được với chủ nhà, tiền thuê nhà hẳn có thể bàn bạc lại.

Mặt người môi giới vẫn thê thảm như cũ, mặt tái nhợt kèm màu xanh nhạt. Đây không phải là nói quá, mà do trong khoảng thời gian anh ta chịu sự kinh hoảng quá độ dẫn đến máu phân bố không đều. Xem ra anh ta cần phải tĩnh dưỡng một thời gian.

Nhân lúc anh ta còn tỉnh táo, tôi hỏi anh ta có thấy người đàn ông cầm dao lao ra kia không? Chúng tôi đến đây từ sáng sớm, hẳn không có ai tiến vào trước đó, điều này chứng tỏ người đàn ông kia vẫn luôn ở trong căn hộ này, người môi giới chắc chắn đã thấy anh ta.

“Đàn ông?” Có tôi ở đây, tinh thần của người môi giới đã tốt hơn một chút. Hơn nữa nghe nói chúng tôi chạy tới đây để cứu anh ta, anh ta hơi cảm động, nói: “Thấy, quả thật là có một người đàn ông trong nhà, hình như là chủ nhà.”

Anh ta còn lộ ra vẻ nghĩ ngợi, rụt cổ sợ hãi: “Không ngờ chủ nhà lại là loại người này. Sớm biết vậy thì tôi đã không để thông tin căn hộ anh ta cần cho thuê.”

Tôi cười cười, nói: “Anh ta gặp anh ở trong phòng có nói gì không?”

“Tôi sao có thể để anh ta thấy tôi được.” Người môi giới xấu hổ: “Căn hộ này là do tôi trộm ở lại nhân lúc chưa cho thuê được, chủ nhà tới đây đương nhiên tôi phải trốn đi, kết quả không ngờ ở tủ quần áo thì thấy…”

Nói đến đây, người môi giới run lên, không tiếp tục nói nữa.

Không khó để đoán được, anh ta ở trong tủ quần áo đã thấy quỷ, cũng là ở trong tủ quần áo gọi điện thoại cho tôi. [Ghé gacsach.top chơi với Sant nha mọi người]

Tôi hỏi: “Bây giờ anh có thể cho tôi số điện thoại của chủ nhà không? Chủ nhà đã mang tượng thần kia đi, không có pho tượng này thì không thể thu phục quỷ được.”

Mặc dù vừa rồi Cố Chước đã thu thập năm tiểu quỷ kia nhưng đó chỉ là hồn phách, bản thể chân chính vẫn ở pho tượng được điêu khắc bằng gỗ kia. Chỉ cần pho tượng không ở trong tay chúng tôi thì năm tiểu quỷ kia có thể tùy lúc đào tẩu.

Đây cũng là lý do khiến tuy Cố Chước đã bắt năm bọn chúng nhưng vẫn sốt ruột bảo tôi đi tìm tượng Độc Cước Ngũ Thông.

“Chủ nhà này tôi cũng chỉ thấy qua bản chụp chứng minh thư, chưa từng liên hệ trực tiếp với anh ta. Nhưng tôi có số điện thoại của vợ anh ta, chuyện cho thuê căn hộ này đều là do vợ anh ta liên hệ với tôi.” Người môi giới nói.

Nói rồi người môi giới lấy ra điện thoại, tìm số bà chủ nhà đưa cho tôi.

Tôi gọi điện theo số được cho, một tiếng chuông kêu lên, sau đó một giọng nói lười biếng truyền đến: “A lô!”

"Muộn như này, ai còn gọi cho em thế?" Trong điện thoại, ngoại trừ giọng của bà chủ nhà còn truyền đến giọng một người đàn ông.

Tôi nhíu mày.

Ở thời điểm này có thể ở cạnh nhau thì nhất định là người thân mật. Hơn nữa nghe giọng của bà chủ nhà, hiển nhiên là đang ngủ bị đánh thức. Đàn ông ngủ cùng bà ta sẽ là ai?

Chẳng lẽ người vừa rồi không phải là chủ nhà?

Anh ta vừa từ nơi này chạy ra, không thể về nhà nhanh như thế được... Trừ phi nhà anh ta ở ngay trong tòa này.

"Chào chị, chúng tôi ở bất động sản Thiên Thành. Chúng tôi nhận được tin báo, nói phòng 10002 của ngài bị rỉ nước, nước đã rỉ xuống trần nhà bên dưới, mời chị đến đây một chuyến." Tôi nói.

Giữa đêm hôm khuya khoắt muốn gọi người ta ra khỏi giường quả thật không dễ dàng, cần phải có một lý do đủ quan trọng.

"Rỉ nước? Không thể được. Trước khi đi tôi đã khóa hết van nước." Bà chủ nhà nói giọng nghi ngờ.

Tôi đành phải đi vào phong vệ sinh rồi mở vòi nước: "Bây giờ vẫn có thể nghe tiếng nước cháy mà."

Cũng may người môi giới ở trộm căn hộ này đã mở van nước từ trước, bằng không hiện tại tìm van nước cũng không dễ dàng.

Nghe được tiếng nước chảy, bà chủ nhà trầm ngâm một chút, giọng miễn cưỡng báo sẽ lập tức tới ngay.

Nói rồi ngắt cuộc gọi.

Trước khi điện thoại bị ngắt tôi còn nghe được giọng đàn ông kia hỏi có muốn anh ta đi cùng tới đây không, nhưng đã bị bà chủ nhà từ chối.

Ngắt điện thoại, tôi quay sang người môi giới hỏi một lần nữa, rằng thật sự người vừa rồi có phải chủ nhà không.

Người môi giới gật đầu, anh ta nói tuy chưa từng gặp trực tiếp chủ nhà nhưng ảnh trên chứng minh thư rất rõ ràng, người vừa rồi giống hệt như ảnh trong chứng minh thư của chủ nhà.

Trừ phi là anh em sinh đôi, bằng không chắc chắn kia là chủ nhà, không cần phải nghi ngờ!

Khả năng rất lớn người vừa rồi là chủ nhà, vậy thì giọng đàn ông trong điện thoại kia...

Tôi vô thức nhếch miệng cười lạnh, thật thú vị, đầu mọc sừng, lại còn thờ cúng Độc Cước Ngũ Thông.

"Chuyện này.... Từ tiểu thư, tôi có thể đi được chưa?" Trong lúc đợi bà chủ nhà tới, người môi giới run rẩy hỏi tôi.

Anh ta vốn chỉ ở trộm căn hộ này, bây giờ thì hay rồi, cả đêm gặp quỷ còn chua nói, còn có khả năng bị chủ nhà phát hiện.

Người môi giới bọn họ bị nghiêm cấm vào ở trong nhà của khách hàng, bị phát hiện, nặng lời thì nói họ chiếm nhà bất hợp pháp, nhẹ thì nói không có đạo đức nghề nghiệp. Mặc kệ người ta nói thế nào thì với anh ta cũng không phải là điều tốt đẹp.

Cho nên, lúc này anh ta muốn chuồn đi.

"Anh cứ như vậy đi về?" Cố Chước hỏi.

"Ách... Còn không thể đi sao?" Mặt người môi giới lộ ra kinh hãi, nhìn Cố Chước rồi sau đó lại nhìn sang tôi.

Đối với người đàn ông đáng sợ phía trước này, dường như anh ta thấy tôi có thể tin tưởng nhiều hơn một chút.

Tôi nói: "Anh vừa mới gặp quỷ, hiện tại dương khí trên người rất yếu, nếu đi về ban đêm thì nửa đường có thể sẽ gặp cô hồn dã quỷ quấy phá, cho nên tốt nhất anh chờ trời sáng hãy về."

"A? Cần phải chờ tới sáng sao? Không có cách nào khác sao?" Người môi giới lộ vẻ khó xử.

Đùa à, chờ đến sáng thì công việc này của anh ta sẽ cũng không còn, lúc này chắc chắn anh ta không thể chạm mặt bà chủ nhà tại đây được.

Tôi chỉ chờ anh ta nói những lời này, đợi anh ta hỏi xong, tôi chần chừ nói: "Không phải không có cách khác, chỉ cần dương khí trên người anh nhiều hơn thì những quỷ vật kia tự nhiên sẽ không dám chú ý đến anh nữa. Vị Thi tiên sinh này thật ra có bùa tăng cường dương khí cho bản thân, có điều bùa này chế tạo rất phức tạp, là thứ rất quý giá..."

"Bao nhiêu tiền, tôi mua một cái?" Không đợi tôi nói xong, người môi giới đã vội kêu lên.

"Một ngàn tệ một lá." Tôi nói.