Chương 48: Người đàn ông của ta

"Muộn như này, ai còn gọi cho em thế?" Trong điện thoại, ngoại trừ giọng của bà chủ nhà còn truyền đến giọng một người đàn ông.

Tôi nhíu mày.

Ở thời điểm này có thể ở cạnh nhau thì nhất định là người thân mật. Hơn nữa nghe giọng của bà chủ nhà, hiển nhiên là đang ngủ bị đánh thức. Đàn ông ngủ cùng bà ta sẽ là ai?

Chẳng lẽ người vừa rồi không phải là chủ nhà?

Anh ta vừa từ nơi này chạy ra, không thể về nhà nhanh như thế được... Trừ phi nhà anh ta ở ngay trong tòa này.

"Chào chị, chúng tôi ở bất động sản Thiên Thành. Chúng tôi nhận được tin báo, nói phòng 10002 của ngài bị rỉ nước, nước đã rỉ xuống trần nhà bên dưới, mời chị đến đây một chuyến." Tôi nói.

Giữa đêm hôm khuya khoắt muốn gọi người ta ra khỏi giường quả thật không dễ dàng, cần phải có một lý do đủ quan trọng.

"Rỉ nước? Không thể được. Trước khi đi tôi đã khóa hết van nước." Bà chủ nhà nói giọng nghi ngờ.

Tôi đành phải đi vào phong vệ sinh rồi mở vòi nước: "Bây giờ vẫn có thể nghe tiếng nước cháy mà."

Cũng may người môi giới ở trộm căn hộ này đã mở van nước từ trước, bằng không hiện tại tìm van nước cũng không dễ dàng.

Nghe được tiếng nước chảy, bà chủ nhà trầm ngâm một chút, giọng miễn cưỡng báo sẽ lập tức tới ngay.

Nói rồi ngắt cuộc gọi.

Trước khi điện thoại bị ngắt tôi còn nghe được giọng đàn ông kia hỏi có muốn anh ta đi cùng tới đây không, nhưng đã bị bà chủ nhà từ chối.

Ngắt điện thoại, tôi quay sang người môi giới hỏi một lần nữa, rằng thật sự người vừa rồi có phải chủ nhà không.

Người môi giới gật đầu, anh ta nói tuy chưa từng gặp trực tiếp chủ nhà nhưng ảnh trên chứng minh thư rất rõ ràng, người vừa rồi giống hệt như ảnh trong chứng minh thư của chủ nhà.

Trừ phi là anh em sinh đôi, bằng không chắc chắn kia là chủ nhà, không cần phải nghi ngờ!

Khả năng rất lớn người vừa rồi là chủ nhà, vậy thì giọng đàn ông trong điện thoại kia...

Tôi vô thức nhếch miệng cười lạnh, thật thú vị, đầu mọc sừng, lại còn thờ cúng Độc Cước Ngũ Thông.

"Chuyện này.... Từ tiểu thư, tôi có thể đi được chưa?" Trong lúc đợi bà chủ nhà tới, người môi giới run rẩy hỏi tôi.

Anh ta vốn chỉ ở trộm căn hộ này, bây giờ thì hay rồi, cả đêm gặp quỷ còn chua nói, còn có khả năng bị chủ nhà phát hiện.

Người môi giới bọn họ bị nghiêm cấm vào ở trong nhà của khách hàng, bị phát hiện, nặng lời thì nói họ chiếm nhà bất hợp pháp, nhẹ thì nói không có đạo đức nghề nghiệp. Mặc kệ người ta nói thế nào thì với anh ta cũng không phải là điều tốt đẹp.

Cho nên, lúc này anh ta muốn chuồn đi.

"Anh cứ như vậy đi về?" Cố Chước hỏi.

"Ách... Còn không thể đi sao?" Mặt người môi giới lộ ra kinh hãi, nhìn Cố Chước rồi sau đó lại nhìn sang tôi.

Đối với người đàn ông đáng sợ phía trước này, dường như anh ta thấy tôi có thể tin tưởng nhiều hơn một chút.

Tôi nói: "Anh vừa mới gặp quỷ, hiện tại dương khí trên người rất yếu, nếu đi về ban đêm thì nửa đường có thể sẽ gặp cô hồn dã quỷ quấy phá, cho nên tốt nhất anh chờ trời sáng hãy về."

"A? Cần phải chờ tới sáng sao? Không có cách nào khác sao?" Người môi giới lộ vẻ khó xử.

Đùa à, chờ đến sáng thì công việc này của anh ta sẽ cũng không còn, lúc này chắc chắn anh ta không thể chạm mặt bà chủ nhà tại đây được.

Tôi chỉ chờ anh ta nói những lời này, đợi anh ta hỏi xong, tôi chần chừ nói: "Không phải không có cách khác, chỉ cần dương khí trên người anh nhiều hơn thì những quỷ vật kia tự nhiên sẽ không dám chú ý đến anh nữa. Vị Thi tiên sinh này thật ra có bùa tăng cường dương khí cho bản thân, có điều bùa này chế tạo rất phức tạp, là thứ rất quý giá..."

"Bao nhiêu tiền, tôi mua một cái?" Không đợi tôi nói xong, người môi giới đã vội kêu lên.

"Một ngàn tệ một lá." Tôi nói.

"Được." Người môi giới cũng không trả giá, thoải mái lấy điện thoại ra chuyển khoản cho tôi.

Lúc này Cố Chước luôn yên lặng bên cạnh đột liên lại lên tiếng: "Bùa của tôi đều bán 3 ngàn tệ một lá, hơn nữa phải 3 lá mới bán."

"..." Người môi giới.

"Từ tiểu thư, chuyện này..." Mặt người môi giới méo xệch như sắp khóc.

Kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra đây là Cố Chước cố tình tăng giá.

"Mua hay không mua tùy anh, từ trước tới nay tôi đều không ép người khác. Anh có thể chờ trời sáng rồi đi, cũng có thể liều mình xông ra, có điều tôi phải nhắc nhở anh, nếu anh đi ra ngoài bị quỷ dắt đi hoặc bị bắt mất linh hồn, đến lúc đó dù 9 ngàn tệ cũng không thể xử lý được."

Cố Chước nói xong, không hề để ý tới người môi giới nữa mà ngồi xuống sô pha, tóm lấy Bạch tiên đặt lòng bàn tay chơi.

Ý tứ rất rõ ràng, đường ta đã chỉ, kết quả cũng đã nói cho ngươi, ngươi đi thế nào là chuyện của ngươi, không quan hệ gì tới ta.

Anh ấy càng có thái độ này, người môi giới càng run vì sợ hãi.

Vừa rồi chỉ thấy 5 tiểu quỷ, anh ta đã sợ đến mức hồn xiêu phách lạc, nếu gặp quỷ một lần nữa thật sự anh ta không chịu đựng nổi.

Đừng nói 9 ngàn tệ, dù có 1 vạn tệ anh ta cũng phải chi!

Run run rẩy rẩy, người môi giới lấy điện thoại ra chuyển cho tôi 9 ngàn tệ.

Cố Chước khẽ mỉm cười, tùy tiện lấy từ trong túi ra ba lá bùa đưa cho người môi giới.

Người môi giới ngàn ân vạn tạ tiếp nhận, thành kính như tín đồ, cẩn thận hỏi Cố Chước: "Đại sư, xin hỏi bùa này... dùng như thế nào ạ?"

"Nuốt hai lá, một lá dùng bên ngoài." Cố Chước nói.

"Đã hiểu ạ." Người môi giới cười lấy lòng, lập tức lấy hai lá bùa mang theo dương khí nhét vào trong miệng, nhồm nhoàm nhai rồi nuốt xuống.

Còn lại một lá, anh ta đặt trong ngực, vô cùng trân quý như sợ ai cướp đi mất.

"Đại sư, hiện giờ tôi có thể đi được chưa?" Người môi giới hỏi.

Cố Chước xua tay: "Đi đi, bà chủ nhà chắc cũng sắp tới rồi."

Nghe thế, người môi giới càng không dám trì hoãn, thu dọn ba lô của mình nhanh chóng rời đi.

Chờ sau khi người môi giới đi rồi tôi mới hỏi Cố Chước vì sao lại tăng giá lá bùa tới 3 ngàn tệ. Trong giới chúng tôi, tuy rằng tùy mặt hàng mà có giá không gióng nhau, nhưng những pháp khí có chữ như lá bùa thường có giá không khác nhau nhiều.

Dù sao ngành nào cũng có cạnh tranh, nếu ngươi chào giá trên trời thì chỉ phá hỏng ngành kinh doanh đang tốt đẹp này, cho nên một lá bùa 1 ngàn tệ, tuy rằng không quy định thành văn bản nhưng mức giá này mọi người đều yên lặng vâng theo.

"Tôi thích." Cố Chước nói.

"Vậy sao anh lại bán cho anh ta hẳn 3 lá?" Tôi lại hỏi.

Những lá bùa này mỗi lá đều có tác dụng kỳ diệu. Dù sao cô hồn dã quỷ ở ven đường đều thuộc về quỷ cấp thấp nhất, thậm chí có những con còn chưa có trí thông minh. Bọn chúng ban đêm du đãng ở trên đường hoàn toàn là theo bản năng.

Thông thường, người bình thường dù gặp bọn chúng cũng không xảy ra vấn đề gì, bởi chúng nó vốn không có khả năng hại người, thậm chí ngay cả muốn hù dọa người một chút cũng chỉ là vọng thưởng.

Lúc xui xẻo, chúng nó gặp phải người có dương khí rất đậm thì đừng nói là chúng nó trêu chọc người sống, ngược lại còn bị dương khí khiến cho bỏng rát.

Loại quỷ không có linh trí này dù có siêu độ cũng sẽ không có hồn ngọc.

Cho nên trong tình huống bình thường, nếu tôi gặp phải thì tôi sẽ chỉ thoáng lướt qua, ngay cả đưa mắt nhìn cũng rất lười.

Nếu coi chúng nó là xăng thì bùa của Cố Chước chính là bật lửa.

Chúng nó còn hận không thể cách xa bùa vạn dặm, chỉ đến gần một chút sẽ bị thiêu đốt. Đây là loại sợ hát xuất phát từ bản năng.

Cho nên chỉ một lá là đủ rồi, dùng tới ba lá bùa quả thật là phí phạm của trời.

Có ba lá bùa này, sau này đừng nói người môi giới không muốn gặp quỷ, cho dù anh ta kêu gào muốn gặp quỷ cũng khó mà thấy được.

"Ba lá bùa kết hợp sẽ tạo ra những tác dụng khác nhau, qua mấy ngày nữa anh ta sẽ quay lại cảm ơn tôi, vừa lúc tôi đang muốn thử nghiệm việc này nên dùng anh ta để lấy số liệu." Cố Chước nói.

...

Tôi không biết phải nói gì.

Anh ấy thật đúng là thuật sĩ am hiểu nguyên tắc khoa học, lần đầu tiên tôi nghe nói bắt quỷ còn phải lấy số liệu thực nghiệm.

Nói chuyện phiếm một hồi, một đôi nam nữ cau mày đi tới.

Người phụ nữ ăn vận rất quý phái, dáng người không được đẹp lắm, hơi béo, nhưng thật sự phong du.

Quần áo đều là hàng hiệu cao cấp, tóc cũng rất thời thượng, vừa nhìn là biết bình thường cô ấy rất chú trọng đến vẻ bề ngoài của mình.

Chẳng qua, bởi vì hiện tại đang là hơn 2 giờ đêm nên cô ấy không trang điểm, nhìn qua vẫn thấy dáng vẻ hơi mệt mỏi.

Đại khái bà chủ nhà hơn bốn mươi tuổi.

Mà phía sau cô ấy là một chàng trai chừng 27 28 tuổi. Anh ta rất cao lớn, có lẽ chừng 1m9, thậm chí còn cao hơn Cố Chước một chút. Anh ta có cơ bắp rất to của người tập thể thao, to hơn của Cố Chước nhưng lại không đẹp như Cố Chước.

Anh ta mặc một chiếc áo ba lỗ trắng, phần lớn đều để lộ cơ bắp ra bên ngoài, ở dưới mặc một chiếc quần màu đen chì. Trên tai có lỗ tai, đang đeo một viên kim cương to.

Nhìn tổng thể, so với Cố Chước... kém xa.

Vô tình tôi đem anh ta so sánh với Cố Chước, giống như nhiều người đàn ông thấy phụ nữ trên đường sẽ thầm so sánh với bạn gái hoặc vợ mình vậy, so tới so lui, không ai đẹp bằng người phụ nữ của mình, lúc đó trong lòng sẽ sinh ra một cảm giác thỏa mãn.

Lúc này tôi rất thỏa mãn.

Tuy rằng tôi không có tiền như người phụ nữ kia, nhưng tôi... Phải, người bạn đồng hành của tôi đẹp hơn, tôi cũng trẻ tuổi hơn. Một cảm giác về sự ưu việt đột nhiên sinh ra.

Hơn nữa, người đàn ông đối diện này mang đến một cảm giác xôi thịt không nói nên lời, giống như là huấn luyện viên thể hình hoặc thợ cắt tóc vậy, lòe loẹt đến mức quái dị, khiến người ta nghĩ anh ta sống nhờ bán "thịt".

Đương nhiên, khi anh ta đứng cạnh bà chủ nhà thì rất khó để mọi người không nghĩ đến phương diện kia.

Rốt cuộc, một phụ nữ hơn bốn mươi tuổi không đẹp lắm, bằng cái gì mà có thể khiến một người đàn ông trẻ tuổi ở bên cạnh mình?

Không phải vì tiền sao?

Lúc này bà chủ nhà cũng có tâm lý không khác tôi nhiều lắm. Cô ta im lặng đánh giá Cố Chước từ đầu đến chân một lần, vẻ mặt mang theo sự phẫn nổ, như sắp phát hỏa.

Dù sao nửa đêm bị gọi điện dậy sẽ khiến người ta không thoai rmái. Đặc biệt khi cô ta vội vã đi tới thì đã có người phá cửa vào ngồi trên sô pha, trên sàn lại rất sạch sẽ không có một vệt nước.

Cho dù là ai gặp cảnh này đều sẽ muốn mang dao chém người.

Nhưng lúc này ung dung ngồi trên sô pha là Cố Chước.

Làn da trắng trẻo, gương mặt tinh xảo, cơ ngực cơ bụng rắn chắc cùng đôi chân dài không giấu được.

Không có chỗ nào mà không phải là hiện thân của hormone.

Vẻ tức giận trên mặt bà chủ nhà, bằng mắt thường có thể thấy, dần dần biến mất.

Thậm chí cô ta còn hơi né tránh anh chàng phía sau, trên mặt xuất hiện vẻ không tự tin. Dù sao dậy lúc hai giờ sáng, cô ta còn chưa kịp trang điểm.