Chương 49: Một vở kịch hay
“Xin hỏi, các anh là…” Giọng nói rất dịu dàng nhưng lại có cảm giác giả tạo.
Cố Chước nhíu mày: “Giọng cô có vấn đề à?”
Bà chủ nhà: …
Tôi điên cuồng ra ám hiệu với Cố Chước: Đừng có thẳng tuột như thế, người ta là chủ nhà đấy, anh cần phải để lại ấn tượng tốt chứ! Anh cứ thẳng tuột như vậy không sợ bà chủ nhà thẹn quá hóa giận à? Đến lúc đó thì chúng ta nên giải thích chuyện vào nhà riêng người ta như thế nào.
Quả nhiên, Cố Chước khiến bà chủ nhà tức giận.
Lúc này chị ta khụ hai tiếng, sau đó đi vào, đưa mắt nhìn hai chúng tôi một lượt, cuối cùng chú ý tới Cố Chước, nhìn chằm chằm anh ấy, hỏi: “Các ngươi là người công ty bất động sản? Vào đây kiểu gì?”
“Lúc nhận lại nhà công ty chúng tôi đều giữ lại chìa khóa dự phòng, dùng trong các tình huống khẩn cấp…”
“Năm ngoái nhà tôi đã thay đổi khóa, các người không thể có chìa khóa dự phòng được.” Bà chủ nhà nói.
Mặc dù đối phương vừa to cao vừa đẹp trai cũng không thể tiếp tục mê hoặc chị ta được, tuy rằng chị ta mê đàn ông, đặc biệt là đàn ông thân thể cường tráng lại đẹp trai, nhưng điều này không có nghĩa chị ta không có đầu óc.
Mặt Cố Chước lộ vẻ khó xử, còn tôi mang vẻ mặt đi xem diễn trò, ai bảo ngươi lại chọc cho người ta tức giận.
Bình thường lợi hại thế nào đi nữa thì sống ở một xã hội pháp trị, khi ngươi không tuân thủ pháp luật thì ngươi phải vắt óc tìm cách để đối phương tha thứ.
Nhưng tôi không ngờ chủ nhà không bắt được, pho tường Độc Cước Ngũ Thông cũng không tìm được thì đã có nguy cơ phải ở đồn công an rồi.
Cố Chước quay đầu nhìn tôi.
Anh ấy muốn tôi cứu nguy tình huống này.
Tôi giả vờ không nhìn thấy, yên tặng đưa mắt nhìn sang một bên.
Tôi nghe thấy Cố Chước khẽ chửi thể, sau đó anh mỉm cười, đi vào phòng ngủ.
Đậu má, không nghĩ ra lý do nên định bán sắc sao?
Vậy thì anh với kẻ cơ bắp kia có gì khác nhau?
Anh cũng chưa từng cười với tôi như thế…
Tôi lạnh lùng nhìn Cố Chước nhưng trong lòng bất tri bất giác cảm thấy hơi chưa xót.
“Chị chủ nhà, chị nhìn chỗ này.” Cố Chước chạy tới bên cạnh chủ nhà, chỉ vào Chu Sa vẫn đang quỳ rạp trên mặt đất, nói với chủ nhà.
Chủ nhà không hiểu: “Sàn nhà có chuyện gì?”
Chị ta không nhìn thấy Chu Sa, nhưng sau đó Cố Chước lấy ra một lá âm phù, nhanh chóng châm lửa đốt rồi quơ quơ trước mặt chủ nhà.
Âm khí đen đặc bị thiêu đốt đã bay ra bao phủ lấy chủ nhà cùng anh chàng lực lưỡng kia.
Vùng âm khí nhân tạo này hiệu quả không khác gì với cách người xưa bôi nước mắt trâu ở mí mắt, đều làm tăng âm khí trên thân thể người, khiến người đó có từ trường giống như quỷ.
“A!” Một tiếng hét lớn vang lên. Có điều tiếng kêu không phải từ bà chủ nhà mà là từ kẻ to cao đứng phía sau chị ta.
“Quỷ à!” Kẻ cơ bắp kia sợ tới mức ngã phịch xuống đất, tay chỉ vào Chu Sa và hét lên, bộ dáng rất ngu đần.
So với hắn, phản ứng của bà chủ nhà bình tĩnh hơn\ nhiều.
Cô ta chỉ hơi chùn chân một chút, sau đó hai tay giữ chặt vào lưng ghế salon, vẫn đứng vững, nhìn Chu Sa hỏi: “Cô ấy từ đâu ra vậy?!”
“Cô ta vẫn luôn ở đây, chỉ là vừa rồi chị không nhìn thấy mà thôi.”
“Thế cô ấy là người hay quỷ?” Bà chủ nhà hỏi, giọng run run.
Lần này không phải là giả bộ, cô ta thật sự sợ nhưng vẫn còn một tia ảo tưởng chưa chịu thừa nhận.
“Quỷ, một nữ quỷ diễm lệ, được chồng của chị nuôi ở chỗ này.” Cố Chước mỉm cười nói càn nói bậy.
Đúng lúc này ngẫu nhiên Chu Sa cũng tỉnh lại, cô ta khẽ kêu lên một tiếng, sau đó ngón tay giật giật, chậm chạp bò dậy.
Sao cô ta lại ngủ trên mặt đất?
Mặc dù là quỷ, không có thân thể, nhưng sàn nhà gạch vẫn rất cứng, nằm rất khó chịu. Chu Sa mang vẻ khó chịu, mặt vẫn ngái ngủ nhưng lại càng có thêm sự hấp dẫn.
“A! Cô ta… cô ta… có thể cử động!” Chu Sa tỉnh nhưng bà chủ nhà thấy cảnh này cuối cùng đã không chịu đựng được nữa, quá sợ mà ngất đi.
Tôi trừng mắt nhìn Cố Chước, muốn xem anh giải thích thế nào.
Vốn còn muốn bà chủ nhà đưa chúng tôi đi tìm chủ nhà, hiện tại thì hay rồi, chủ nhà không tìm được, bà chủ nhà còn bị dọa ngất đi rồi. Biết phải làm sao bây giờ, tìm người quả thực như tìm kim đáy bể, hơn nữa thời gian càng lâu khả năng chủ nhà chạy trốn càng xa.
“Gấp cũng vô dụng.” Cố Chước nhún vai, mang vẻ ta cũng bất đắc dĩ, nói: “Chỉ có thể chờ cô ta tỉnh lại. Vốn định làm mạnh một lần bức cung, ai ngờ tâm lý cô ta lại yếu như vậy. Theo lý thuyết, chồng cô ta thờ Độc Cước Ngũ Thông hẳn cô ta cũng phải biết một chút mới đúng.”
Nói xong Cố Chước từ từ nhìn Chu Sa, cười lạnh lùng, nói: “Tỉnh rồi?”
“Tôi… Chủ nhân, đã xảy ra chuyện gì? Sao tôi lại ở đây?” Chu Sa mơ mơ màng màng, giả ngu nói.
Cố Chước cũng không vạch trần, cười nói: “Không có gì, trước tiên cô cứ mang hai người bị ngất vì sợ này lên sofa, sau đó tôi và cô sẽ từ từ nói về những gì đã xảy ra.”
Mặt Chu Sa biến sắc, nhìn về phía chủ nhà cùng tình nhân, trong mắt hiện lên vẻ bất mãn.
Ngay cả người xa lạ còn được nằm lên sofa, sao mình lại bò dậy từ trên mặt đất!
Nhưng hiện tại Chu Sa không dám có ý kiến, rốt cuộc sự tình trước khi cô ta hôn mê không hẳn là cô ta đã quên.
Cô ta nhớ rõ Cố Chước khiến cô ta sợ hãi, đều là do cô ta không tốt, phán đoán sai lầm mới khiến mình đắc tội với một kẻ đáng sợ như vậy.
Do mình phản bội, không biết sẽ phải đối mặt với sự trừng phạt gì.
Khi tim Chu Sa còn đang đập loạn, đột nhiên cô ta thoáng thấy một con chuột màu trắng xám nhỏ.
Phải, có chút quen mắt nhưng lại không thể nhớ đã gặp ở đâu rồi.
Đột nhiên, dường như Chu Sa nghĩ ra điều gì…
Cô ta nhìn con chuột trắng xám đầy vẻ xúc động.
Bạch tiên…
Trước đó nó bị Cố Chước cạo lông đã biến thành bộ dáng như con chuột nhưng cũng chưa tính là gì, lúc này âm khí mênh mông của Bạch tiên đã biến mất không chút dấu vết, nhìn nó lúc này thật sự không khác gì một con chuột bình thường.
Cũng vì khí tức thay đổi mới khiến vừa rồi Chu Sa nhìn thấy vẫn không nhận ra được.
“Ông…” Chu Sa nhìn Bạch tiên, mắt ướt sắp khóc.
Đã sớm biết Cố Chước rất hung hiểm. Dù sao Tây Sơn lúc đó bị bao phủ bởi âm khí mãnh liệt, hơn nữa nàng còn có chút thuật pháp nho nhỏ, đừng nói người thường mà ngay cả vô số đạo sĩ đi vào đều chết từng đám, nhưng Cố Chước này lại không chỉ nguyên vẹn đi ra, còn siêu độ luôn hồn phách của tiểu hoàn.
Chu Sa cũng bị thương nặng, tuy rằng nàng không dám chống lại Cố Chước nhưng ý chí muốn thoát trước nay chưa từng bị dập tắt, chỉ cần có cơ hội là nàng nhất định sẽ đi.
Có mấy quỷ nguyện ý đi theo bên cạnh một thuật sĩ cường đại?
Nhưng nàng vẫn là đánh giá quá cao năng lực của Độc Cước Ngũ Thông, hoặc có thể nói là, nàng đã xem nhẹ năng lực của Cố Chước. Sự tình đã bại lộ, nàng phạm lỗi phải chịu sự trừng phạt của Cố Chước.
Nhưng Bạch tiên… Ông ấy có làm gì sai?
Mỗi lần nàng muốn chạy trốn đều là do ông ta liều mình ngăn cản, tuy rằng cuối cùng khuyên không được, ông ta vẫn quyết định đào tẩu cùng mình, nhưng cùng lắm ông ta chỉ là tòng phạm mà thôi, vậy mà ông ta bị lấy mất hồn ngọc.
Trong nháy mắt, mặt Chu Sa biến sắc.
Hai hàng máu đỏ tươi từ mắt cô ta từ từ chảy ra.
Đây là huyết lệ, quỷ chỉ khi bị thương nơi sâu nhất trong tim mới có thể chảy nước mắt.
Nàng vung tay lên.
Một trận âm phong ào ào thổi tới hai người đang ngất xỉu.
Hai người bọn họ gì cũng không biết, chỉ cần giết bọn họ, lệ khí trên người Chu Sa có thể nhanh chóng tăng lên. Chỉ cần lệ khí đủ mạnh, nàng cũng không phải hoàn toàn không có khả năng chiến thắng Cố Chước.
Lúc này hai mắt Chu Sa đỏ rực, mặt đầy hận ý khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi.
Cố Chước cũng không ngờ lấy hồn ngọc của Bạch tiên khiến Chu Sa bị kích động mạnh đến thế, cũng ngay lập tức bỏ qua ý định giảng hòa với Chu Sa, lấy dương phù đốt rồi ném về phía cô ta.
Trước khi châm lửa, Cố Chước còn không quên quay đầu hét lên với tô: “Từ Anh! Tránh nó!”
Nhưng anh ấy lên tiếng đã chậm.
Khi tôi thấy Chu Sa muốn giết chết bà chủ nhà thì tôi đã lao vào trong phòng bà chủ nhà đang nằm.
Đây là mạng người sống sờ sờ, nếu Chu Sa bắt đầu lạm phát người vô tội, loại sảng cảm giết người này cùng với việc thực lực tăng lên nhanh chóng rất có thể khiến tâm trí Chu Sa u mê. Đến lúc đó đừng nói mình Cố Chước, dù hai chúng tôi liên thủ cũng rất khó áp chế Chu Sa mà không bị thương.
Tôi lấy người chắn trước bà chủ nhà.
Âm phong dữ dội giống như dao kiếm bằng băng, tiến vào trong cơ thể tôi đau đến thấu xương.
Cho dù tôi là thi nhân, âm khí đối với tôi không gây ra thương tổn nguy hiểm chí mạng nhưng vẫn khiến tôi hít một hơi lạnh, cảm giác từng khối băng nhọn hoắt đang chọc vào trong người tôi.
Không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cơ thể cực kỳ khó chịu.
Tôi thở hổn hển, dựa vào người bà chủ nhà, đây cũng coi như là ơn cứu mạng, không biết khi tỉnh lại bà ta nên cảm ơn tôi như thế nào.
Ngay khi tôi còn đang nghĩ tới chuyện mặc cả thuê nhà, lạ nghe được tiếng kêu của Cố Chước.
Lòng tôi chợt lạnh, mới vừa chịu thương, đau đớn vẫn chưa giảm, tôi biết tránh đi đâu?
Cố Chước không cho tôi cơ hội phản ứng lại, vừa rồi chỉ là anh ấy kêu lên để cho tôi biết, thậm chí sau khi kêu lên cũng không thèm đưa mắt liếc tôi một cái đã đọc chú ngữ thúc dục dương phù.
Trong chốc lát, ngọn lửa màu đỏ cam chiếu sáng khắp căn hộ. Chớp mắt một cái không khí đã đạt đến nhiệt độ đáng sợ.
Bên cạnh Chu Sa phát ra âm thanh tanh tách, đó là dương khí mãnh liệt từ dương phù đang cắn nuốt âm khí từ trên người Chu Sa, dương khí tràn khắp xung quanh khiến tôi cũng cảm thấy nóng.
Nhưng Chu Sa dường như không cảm giác được đau đớn, cô ta từng bước từng bước cố gắng đi tới. Âm khí đen nhánh bao quanh thân, hình thành một đám sương mù bao lấy cô ta. Sâu trong đám sương mù đó là Chu Sa đang dần dần bị phá hồn thể.
Mặc dù cô ta không kêu đau, cũng không xin tha, nhưng hẳn sự thiêu đốt từ dương phù khiến hồn thể bỏng rát vẫn không hề dễ chịu. Đây là cô ta hạ quyết tâm muốn cùng Cố Chước một trận tử chiến.
Tôi khiếp sợ nhìn Chu Sa, tuy rằng đám mây âm khí đen đặc bao quanh cô ta cực kỳ đáng sợ, dù sao tu vi 80 năm cũng không phải chuyện giỡn, nhưng so với dương phù của Cố Chước thì vẫn là bất lợ.
Nơi này là nhân gian, cho dù là lúc đêm tối âm khí có bay lên nhưng dù sao vẫn là nơi ở của người sống, được mặt trời che chở, ma quái không thể làm càn!
Đây là kiểu thiên nhiên áp chế. Nếu lúc này mọi người đang ở âm phủ, Cố Chước lạ mang ra mấy lá dương phù này thì có vẻ có chút khôi hài. Đến lúc đó đừng nói Chu Sa có tu vi 80 năm mà chỉ một quỷ bất kỳ được mở linh trí có khi cũng có thể đánh cho Cố Chước tè ra quần.
Chu Sa vẫn tiến về phía trước.
Càng tới gần Cố Chước đám mây đen quanh người cô ta càng nhạt dần.
Dương phù cháy sinh ra dương khí mãnh liệt, nhanh chóng thiêu đốt âm khí trong phòng.
Không chỉ âm khí trên người Chu Sa mà cả trên người tôi nữa.
Dần dần tôi cảm thấy như mình không thở nổi, đầu óc cũng bắt đầu mơ mơ hồ hồ. Giống như trúng độc carbon monoxit vậy.
Hồn phách Chu Sa càng thêm rách nát, vết thương của cô ta chồng chất nhưng tuyệt đối không cúi đầu.
Bạch tiên cũng không nhịn được nữa. Ông ta nhanh chóng vọt tới trước mặt Chu Sa để cô ta dừng lại.
Ông ta nói ông ta tự nguyện giao hồn ngọc, chỉ có giao hồn ngọc thì thi tiên sinh mới tha cho cô ta một mạng. Nếu cô ta cứ tiếp tục tiến về phía trước, hồn phách không thể lành lại, vậy thì ông ta giao hồn ngọc sẽ trở nên vô nghĩa.
Đại tiên không có hồn ngọc chỉ là thiệt chút đạo hạnh, nhưng nếu quỷ không có hồn ngọc thì cũng chỉ có thể đi đầu thai chuyển thế, mà Chu Sa ở tại thế gian hơn 80 năm, giết hại không biết bao nhiêu người, đã sớm không có tư cách đầu thai chuyển thế.
Máu đỏ tươi từ mắt Chu Sa nhẹ nhàng lăn xuống. Cô ta khom lưng nâng Bạch tiên lên, cúi đầu nhìn ông ta: “Sao ông lại ngốc như vậy?”
“Cô nương ngốc, ta đã nói sẽ bảo vệ cô thì ta phải bảo vệ cô, chẳng sợ mệnh này không còn cũng không thể để cô chịu tổn thương thù chỉ một chút.” Bạch tiên nói.
Nói rồi hắn giơ hai chân trước, đầy đau lòng lau đi huyết lệ trên mặt Chu Sa.
“Kịch ngôn tình diễn xong chưa?” Cố Chước đứng bên cạnh vẫn luôn im lặng, lúc này nhíu mày, ngắt lời nói.