Chương 43: Độc Giác Ngũ Thông

Nói xong anh ấy đi vào WC túm cổ áo lôi Bạch tiên đi ra, ném Bạch tiên lên ghế sô pha nói: “Đủ rồi, ngươi là nhím đực cứ rúc vào WC làm gì? Muốn nhìn phụ nữ tắm à?”

Là Cố Chước ám chỉ tôi nên đi tắm.

Lại là kịch bản ngày hôm qua.

Ba buổi tối nay anh ấy đều nhân lúc tôi tắm rửa mà chiếm phòng tôi làm của riêng.

“Tối nay tôi không tắm.” Tôi nói.

Dù sao đã hạ quyết tâm, đêm nay sống chết tôi cũng phải được ngủ trên giường, tiếp tục ngủ ở bồn tắm thì dù tôi là thi nhân cũng không chịu nổi nữa.

“Không tắm?” Cố Chước nhìn tôi hơi bất ngờ.

“Phải!” Tôi gật đầu thật mạnh.

“Vậy được, tôi đi giặt đồ.” Cố Chước buông bút, đem những lá bùa đã vẽ xong nhét vào ba lô, sau đó cầm lấy quần áo đã thay đi vào WC.

Nhân lúc này tôi chui vào phòng ngủ rồi khóa kỹ cửa, không thể tin được Cố Chước nên tôi lấy cái bàn nhỏ chặn ở cửa, lúc này mới yên tâm nằm xuống giường.

Tôi bay người lên giường.

A!

Thật là thoải mái. Giống như đang nằm trên mây vậy, đệm thật êm ái. So với bồn tắm quả thực giống như ở thiên đường với địa ngục vậy.

Tôi thoải mái lăn qua lăn lại trên giường, chưa từng cảm thấy giường của tôi lại lớn như vậy.

Sau khi lăn vài vòng, tôi lấy điện thoại ra đăng tin bán bùa lên nhóm.

Trong nhóm có hơn ba mươi người, đều là những thuật sĩ ở Thạch Môn. Trong đó có không ít quan chủ cùng chủ trì chùa Thanh Long và Đại Phật Tự, còn có một vài cư sĩ tu tại miếu của chính mình.

Bình thường trong nhóm sẽ trao đổi tin tức về pháp khí với nhau, cũng có người khi gặp khó khăn sẽ yêu cầu giúp đỡ trong đây.

Tôi thường tránh tham gia nhóm này bởi vì trong đó có mấy đạo sĩ Thanh Long luôn tự cao tự đại, hay giảng kinh thuyết giáo như muốn dạy bảo thế nhân.

Làm bộ làm tịch khiến người khác không ưa.

Đặc biệt tôi còn có thân phận thi nhân, nếu giao tiếp nhiều với bọn họ sợ rằng sẽ bị nhận ra.

Cho nên mỗi khi nhóm tụ hội tôi đều không tham gia.

Lúc này đưa tin quảng cáo lên, mấy đạo sĩ Thanh Long hào hứng đến mức như muốn nhảy cẫng lên.

[Các vị đạo hữu Độc giác ngũ thông là vật tà ác vẫn luôn được chúng ta trấn áp, vô cùng tà ám, lần này vô tình bị mất, rất mong các vị lưu ý giúp, như cung cấp thông tin hữu ích sẽ được tới chỗ chúng tôi học tập ba ngày miễn phí. Mong các vị thông báo rộng rãi giúp.]

[Các vị đạo hữu… thông báo rộng rãi giúp.]

Đạo sĩ thúi đang spam.

Ở dưới có mấy cư sĩ tự tu tại miếu đường của mình cũng vào phụ họa, nói nếu nghe nói đến nhất định sẽ liên hệ.

Các hòa thường ở Đại Phật Tự không lên tiếng. Thời điểm này hẳn bọn họ đang Vãn Khóa phúng kinh.

Tôi hỏi: [Không đến chỗ các ông để học tập thì có được cho tiền không?]

Hiện tại rất thiếu tiền, nếu có thể có tiền thì tôi cũng không ngại tìm giúp bọn họ.

[Vị cư sĩ này, chúng tôi là người tu đạo, tu là…] một bài thuyết giáo dài dằng dặng được đăng lên, đến cuối cùng là câu: [không khen tặng bằng tiền mặt]

Phì…

Không chi tiền, muốn người khác giúp miễn phí sao?

Các người cũng không phải hiếm lạ gì, người ta tới Đại Phật Tự là được rồi, cần phải tới chỗ các người dùng 3 ngày để học Đạo Đức Kinh sao?

Tôi trả lời: [Vậy được rồi.]

Sau đó tôi soạn tin bán bùa bảo gia rồi đăng lên, hơn nữa để bán được nhanh, vốn 1000 tệ một lá bùa, tôi chỉ bán 800 tệ. Chỉ cần bán hết 30 lá bùa thì cũng đã có số tiền không nhỏ rồi.

Ai ngờ tôi vừa đăng lên, đạo sĩ ở Thanh Long kia liền nói: [Thỉnh đạo hữu ở nhóm này không đăng tin quảng cáo, nhóm này là nơi giao lưu thuật pháp, không phải nơi đăng tin mua bán…]

Tôi: ???

Vừa rồi ngươi đăng tin liên tục không phải là quảng cáo sao?

Không phải là cần mọi người giúp ngươi tìm cái gì mà Độc giác ngũ thông sao?

Hơn nữa trước kia trong nhóm cũng từng mua bán không ít bùa chú pháp khí, sao đột nhiên lại không cho bán nữa?

Tôi hơi mất hứng, đang do dự có nên dỗi hắn hay không thì đạo sĩ kia lại bắt đầu đăng lúc trước: [Các vị đạo hữu…]

Hô hô, chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn đúng không?

Thanh Long các người có gia nghiệp lớn là có thể khi dễ kẻ vô danh phải không?

Tôi: [Độc giác ngũ thông nếu là tà khí bị các người trấn áp rồi thì sao lại còn để mất? Lần này tìm được giao lại cho các người, các người có thể bảo đảm không bị mất nữa sao?]

Tôi vừa đăng tin lên, chưa được mấy giây thì điện thoại của tôi hiện lên một thông báo “bạn đã bị đá ra khỏi nhóm giao lưu thuật pháp”.

Chết tiệt…

Tôi quăng điện thoại lên giường.

Chuyện quái gì đây.

Tôi chỉ đăng một tin quảng cáo, hỏi hai câu liền bị hắn đá tôi ra khỏi nhóm?

Hắn hẹp hòi đến thế sao?

Huống hồ, nhóm này bình thường vốn là nơi đăng quảng cáo, mọi người trong đó đều mua bán tự nguyện, không ai mời ai cả, hắn dựa vào đâu mà nhắm vào tôi?

Tôi tức giận chửi thề một câu.

Đúng lúc này, cả cửa cùng bàn bị đẩy ra, Cố Chước bước vào, thấy vẻ mặt tức giận của tôi liền hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Cô cãi nhau à?”

“Anh đã nghe nới đến Độc giác ngũ thông bao giờ chưa? Là một loại tà khí.”

“Có, thời trước thứ này gây ra động tĩnh không nhỏ, sau đó bị đạo trưởng Thanh Long thu phục, trấn áp ở trong tháp Thanh Long. Xảy ra chuyện gì?”

“Bọn họ để mất Độc giác ngũ thông, lúc này đang đi tìm.” Tôi nói.

“Để mất?” Giọng Cố Chước chợt cao lên. “Có biết họ làm mất như thế nào không?” Cố Chước hỏi.

“Tôi đâu biết. Thanh Long bọn họ để mất thì tự bọn họ đi tìm, tôi quan tâm cái đó làm gì?” Tôi tức giận nói.

“Độc giác ngũ thông* trước kia cũng thuộc về một loại sơn tiêu dã tiên, sau khi được người cúng lễ nên có thần thông. Ở tình huống bình thường, bọn họ chuyên giúp người gian ác ôm tiền, chỉ cần cúng lễ tốt thì của cải sẽ cuồn cuộn đổ về. Nhưng bọn chúng rất nhỏ nhen, chỉ cần một lần cung phụng không tốt, hoặc không cẩn thận chọc giận bọn chúng thì bọn chúng sẽ đuổi tận giết tuyệt. Bảy tám năm trước Độc giác ngũ thông này gây ra một trận lũ lụt khiến không ít người chết đuối.”

[Theo truyền thuyết bên TQ, Độc giác ngũ thông là chuột cống một sừng thành tiên]

“Hung ác đến thế sao?” Tôi hơi kinh ngạc.

Về dã tiên, Độc giác ngũ thông này hẳn giống như Bạch tiên, đều là động vật hoang dã được người cúng bái mà có linh trí, thành tinh.

Thứ gọi là dã tiên thật ra đều là do dân gian gọi, không có tiên tịch trong tiên gia chính thống của Đạo gia.

Cho nên Độc giác ngũ thông kia bản chất không khác gì mấy Bạch tiên lúc này. Liệu Bạch tiên có biết tin tức gì không?

Rốt cuộc bọn họ đều là dã tiên vùng này, ít nhiều hẳn có nghe nói qua?

Tôi nhảy xuống giường, đi ra ngoài tìm Bạch tiên, hỏi ông ta có từng nghe qua chuyện Độc giác ngũ thông không.

Gã đạo sĩ Thanh Long không phải khi dễ kẻ vô danh ta sao, ta đây sẽ tìm ra Độc giác ngũ thông các người làm mất, khiến các người phải cầu xin ta trả lại cho các người.

“Độc giác ngũ thông? Hẳn chúng còn ở Thạch Môn. Năm trước khí tức của chúng nó xuất hiện ở đó một thời gian, chắc đã được ai đó cứu ra. 5 đứa bé đó rất so đo, Thanh Long đã đè ép chúng nhiều năm như vậy chúng sẽ không dễ dàng bỏ đi, không chừng đang ẩn náu để chờ báo thù.” Bạch tiên nói.

Ông ta không hề đối địch với tôi, hỏi gì cũng trả lời rất nhanh.

Tôi bóc một quả quýt rồi đưa cho ông ta, hỏi tiếp: “5 đứa bé? Trông chúng như thế nào thế?”

“Rất dễ nhận ra, là 5 đứa bé nhỏ như năm ngón tay, bình thường rất vui vẻ, chưa bao giờ tách ra. Cho nên nếu cô nhìn thấy thì chắc chắn sẽ thấy cả 5 đứa.” Bạch tiên nói.

Khoan đã, 5 đứa bé nhỏ như 5 ngón tay?

Tôi kinh độc, đó chẳng phải 5 tiểu quỷ tôi nhìn thấy trên xà nhà sao?